Chương trước
Chương sau
Hộ Quốc Hậu lão phunhân hôm nay mặc một thân y phục màu rám nắng thêu trúc phú quý, thêulưu ảnh mây án, đầu cài ba cây trâm văn, trang điểm thập phần đơn giản,thể hiện bà đối với đối tượng lần gặp mặt này không coi trọng.

Thế nhưng lúc này song quyền bà hơi nắm chặt, vốn chẳng hề để ý sắc mặtbuông lỏng, bà thật sâu nhìn Đinh Tử hồi lâu, một hồi nhìn về phía Bìnhma ma bên người, thấy được sự khẳng định gật đầu, Hộ Quốc Hậu lão phunhân viền mắt lại hơi phiếm hồng, cuối cùng trong mắt rưng rưng, lạikhóc lớn lên!

Đinh Tử triệt để ngây ngẩn cả người,tâm tư bắt đầu khởi động, viền mắt cũng hồng theo, hai mắt đẫm lệ mơ hồnhìn Hộ Quốc Hậu lão phu nhân.

Đúng vậy, Lâm ma matừng nói với nàng, nàng cùng mẹ ruột Vân Tề Nhu có bảy phần tương tự,ngoại trừ khí chất bất đồng, có thể nói nàng chính là Vân Tề Nhu, chonên nàng ngẫm lại liều mạng, bác nhất bác, nhìn vị hậu phủ lão phu nhânnày có hay không còn nhớ tình mẹ con ngày đó.

Giờ khắc này nàng hoàn toàn không nghi ngờ, lão nhân khôn khéo này, có bao nhiêu tưởng niệm nữ nhi tuổi còn trẻ mất sớm.

Nàng đột nhiên cảm giác mục đích mình đến, làm cho thân tình vị hậu phủ lãophu nhân này cùng nữ nhi lây dính ô uế, nàng vì mình rắp tâm, cảm thấychán ghét.

“Nhu nhi, là Nhu nhi, Nhu nhi… Mau tớiđây…” Hậu phủ lão phu nhân nức nở nói, trong đầu nghĩ đến tất cả đều làhình ảnh lúc trước nữ nhi của mình dưới gối làm nũng.

“Ngoại tổ mẫu, ta là Tử nhi, xin lỗi, Tử nhi bất hiếu, mấy năm nay không đếnbên người ngài tẫn hiếu, xin lỗi!” Đinh Tử bước nhanh đến gần hậu phủlão phu nhân, hai người liền như vậy ôm thật chặt, cùng khóc lên.

Trong phòng bầu không khí đã bị nhiễm, Lâm ma ma, Hỉ nhi, Linh nhi, liền Bình ma ma bên người lão phu nhân cùng với chúng nha hoàn cũng theo đỏ vànhmắt.

Không có người so với các nàng thường xuyên hầu hạ ở bên ngườilão phu nhân rõ ràng tính tình bà, lão phu nhân rất kiên cường, bìnhthường mọi thứ đều xử lý lưu loát, duy chỉ có đối nữ nhi mất sớm, tronglòng vẫn có bóng mây, thường thường ban đêm sẽ bị mộng giật mình tỉnhgiấc, đau đớn kêu nữ nhi.

Bình ma ma đi theo lão phu nhân bên người nhiều năm, trừ năm đó đại tiểu thư sau khi chết lão phunhân khóc một hồi, đây là lần thứ hai, Bình ma ma nhìn Đinh Tử, tronglòng lại thở dài một hơi, đối Đinh Tử chứa phần cảm kích.

Lão phu nhân vẫn đối với việc đại tiểu thư chết rất tự trách, luôn cảm thấy nếu lúc trước nếu không đồng ý Vân Tề Nhu gả cho, đại tiểu thư cũng sẽkhông mất sớm, nàng mặt ngoài việt biểu hiện đối đại tiểu thư không đểý, trong lòng lại là không bỏ xuống được, khóc như vậy ngược lại cũngtốt.

Tổ tôn hai người khóc một trận, cuối cùng lệcũng đình chỉ, lão phu nhân cầm khăn tay thay đổi sắc mặt, lại tinh tếsuy nghĩ Đinh Tử, vẫn thì thào nhớ kỹ “Giống, rất giống!” Đột nhiên lạinghĩ đến cái gì, hướng về phía hai đại nha hoàn phía sau nói, “A Lựu,Liễu Phong, mau cấp đại tiểu thư xoa chân, vừa rồi đứng khẳng định mệtmuốn chết rồi.“

A Lựu, Liễu Phong lên tiếng trả lờiđi tới, Đinh Tử liền xua tay: “Ngoại tổ mẫu không cần, ta đã thành thóiquen, căn bản không có việc gì, không nhọc hai vị tỷ tỷ, nhưng thật raTử nhi bất hiếu, làm hại ngoại tổ mẫu thương tâm, Tử nhi có tội!“

Đinh Tử chỉ là không muốn cấp hai đại nha hoàn thêm phiền phức, lão phu nhân lại hiểu sai, nàng ở hậu phủ không tốt, nghĩ thầm thói quen, xem ra ởthị lang phủ cũng không tốt. Mặc dù kém, bất quá nhưng cũng không nghĩđến nổi như vậy.

“Là ta lão bà tử này lòng dạ chậthẹp a, ngươi nhiều năm như vậy không đến nhìn ta, trong lòng ta có oánkhí, đều tại ta, đều tại ta.” Lão phu nhân càng nói càng thương tâm,nghĩ đến không công làm cho Đinh Tử đứng hơn một canh giờ, yêu thươnglại muốn rơi nước mắt.

Thật sự là Đinh Tử cùngnữ nhi mất đi lớn lên rất giống, nữ nhi kia bà thương yêu nhất còn cóthể trở lại bên người, bà còn làm cho nàng chịu khổ, lão phu nhân lúcnày tự trách không ngớt.

Đinh Tử hồi bé mặc dù cũngxuất nhập hậu phủ, chỉ là khi đó tuổi tác còn nhỏ, chưa có trưởng thành, lớn lên cùng Vân Tề Nhu chỉ có ba phần tương tự, thế nhưng nàng năm nay mười ba, ít nhất có bốn năm năm chưa có tiến đại môn hậu phủ, mà nữ nhi năm đó mười tám, lão phu nhân đương nhiên không ngờ Đinh Tử sẽ giống nữ nhi mất đi như vậy.

Vì trừng phạt Đinh Tử khôngbiết thân tình xa lánh ngoại tổ mẫu này, mới có hành vi vừa rồi, vốn bàcũng không muốn tha thứ Đinh Tử, chỉ là phạt nàng rồi sẽ đuổi nàng trởlại, nhưng khi nhìn thấy Đinh Tử, sớm đem ý nghĩ trước ném sau đầu.

“Lão phu nhân, ngài đừng khóc, nếu không biểu tiểu thư thế nào a?” Bình mama trên mặt lộ nụ cười thản nhiên, lúc mới nhìn thấy Đinh Tử trong lòngnàng cũng kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Đinh Tử không hiểu chuyện như vậy,nhiều năm không đến thăm, trong lòng cũng vì lão phu nhân tức giận, lúcnày mới không đem chuyện Đinh Tử giống đại tiểu thư nói ra.

“Đúng vậy ngoại tổ mẫu, Tử nhi nghĩ đến một tháng sau là đại thọ ngài, dĩvãng mấy năm Tử nhi chưa bao giờ qua phủ chúc thọ, trong lòng thấp thỏmbất an của mình bất hiếu, đang nghĩ ngợi không biết thế nào bồi tội đây, ngài lại khóc, Tử nhi sẽ lấy cái chết tạ tội …”

“Không cho nói chết!” Lão phu nhân đột nhiên giận quát một tiếng, Đinh Tử sửng sốt mạnh mẽ gật đầu, “Ngoại tổ mẫu nói rất đúng, là Tử nhi hồ ngôn loạn ngữ, ngoại tổ mẫu mấy năm nay vì chuyện mẫu thân thương tâm, nhưng ngài lớn tuổi thân thể quan trọng, mẫu thân nếu còn sống cũng sẽ hy vọngngài có thể bình bình an an khỏe khỏe mạnh mạnh. Mẫu thân nàng không cótrách qua ngài, thời gian nàng đi vẫn nắm tay ta nói nàng làm sai, nànghối hận, nhưng tất cả không có khả năng quay lại một lần nữa, chỉ cóchúng ta sống thật khỏe, mới có thể làm cho nàng an tâm a!“

Bình ma ma ở một bên mãnh liệt gật đầu, đối Đinh Tử hiểu chuyện cũng thậpphần an ủi, nhưng những lời này người khác nói lão phu nhân nghe khôngvào, chỉ có nàng nói mới được.

Lão phu nhân nắm tayĐinh Tử, không ngừng vuốt nàng mu bàn tay mềm mại trắng nõn, khi chạmđến bàn tay hơi thô ráp, trong lòng chấn động! Lại không biểu hiện rangoài, chỉ là nắm tay nàng chặt hơn.

“Tử nhi có phần tâm này là đủ rồi, năm đó mẹ ngươi chết là khúc mắc của ta, kỳ thực sớm nên buông xuống, ta lại càng không nên trách ngươi a, chắc hẳn ngươi ởtrong phủ cũng không dễ dàng, còn phải chiếu cố đệ đệ, thực sự là vất vả ngươi.” Lão phu nhân sờ sờ tóc Đinh Tử, ánh mắt hơi chớp động, ý tứtrong lời nói tất cả mọi người nghe minh bạch.

Lãophu nhân hiểu Đinh Tử, nàng nếu thật vô tâm, sẽ không trước một thángtới ngày mừng thọ của bà mà tới, ngày ấy Đinh Tử đến đây chúc thọ bàtuyệt đối không sẽ vì một điểm tâm tư oán trách mà xử phạt Đinh Tử,nhưng Đinh Tử cho bà cái cơ hội kia tiêu trừ oán khí, đánh nát ngăn cách giữa các nàng, nàng nguyện ý thừa thụ tất cả lão phu nhân xử phạt, chỉhi vọng bà nhìn thấy phân tâm kia của nàng.

Đinh Tử không phải là không muốn tẫn hiếu, chỉ là có thật nhiều chuyện, nhưng không phải có thể dùng lới lẽ mà nói rõ hết được.

Đinh Tử thỏa mãn cười, nằm ở trên vai lão phu nhân, viền mắt lại đỏ hồng,mặc dù phần thân tình này là thuộc về người nguyên thân, thế nhưng bâygiờ cảm động và nhớ nhung phần này lại là nàng, nàng đến đúng rồi, chẳng những có chỗ dựa vững chắc, cũng nhiều phân mộng tưởng thân tình, trong lòng lăn lộn, Đinh Tử thần sắc có chút kích động.

“Tổ mẫu, là biểu muội tới rồi sao, ta đã lâu không thấy được nàng, nàng ởchỗ nào?” Một thanh âm nữ tử như chuông bạc truyền đến, phá vỡ phần ấmáp an nhàn này.

Lão phu nhân cùng Đinh Tử cùng hướng ngoài cửa nhìn lại, liền nhìn thấy một thiếu nữ diện mạo tươi đẹp ýcười dạt dào đến gần, trong phòng lập tức nhiều ra một cỗ xuân sắc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.