Các thái y cuống quít đến gần, Lưu ma ma vội vã đắp khăn lụa lên cánhtay Đinh Tử, thái y ngưng thần trầm mày một lát, thở dài một hơi: “BẩmThái hậu, Hoàng thượng, Đinh tiểu thư thân thể không có trở ngại lớn,chỉ là vừa rồi mất máu quá nhiều vì thế thân thể rất suy yếu, điều dưỡng một khoảng thời gian sẽ không có chuyện gì, hiện tại chỉ cần băng bócho Đinh tiểu thư là được” Hứa thái y lau mồ hôi, Đinh tiểu thư này đãcứu mạng Thái hậu a, nếu lúc này cứ thế mà đi (chết),thái y bọn họ đồng dạng cũng phải đi.
Nhưng lúc này Thái hậu nhìn cánh tay Đinh Tử bị lây dính vô số máu tươiđến mức thấy không rõ màu da ban đầu, trầm mày gật đầu, thái y lập tứcđem phương pháp nói cho Viên Nguyệt Viên Uyển, để hai người băng bó vếtthương cho Đinh Tử, làm xong tất cả Thái hậu mới cho tất cả lui ra, mọingười vừa muốn lui ra, thanh âm Thái hậu bình thản lại không mất uynghiêm truyền đến: “Tại đây, trong hoàng cung, ai gia trúng độc sinh tửchưa biết, tiểu nha đầu này vì ai gia y độc, lại thế nào làm bị thương , chẳng lẽ hoàng cung này có kẻ lớn mật bậy bạ như vậy, đem nàng đâm bịthương?”
Nhất thời trong phòng yên tĩnh đến mức châm rơi có thể nghe, nói như thế nào? Nói Đinh Tử vì cứu mạng Thái hậu, cam nguyện tự hủy thân thể, treo mệnh vì người (Thái hậu) chẩn trị, hơn nữa tại đây ngoại trừ Lam ThanhLăng, không ai nguyện ý vì Đinh Tử trị liệu thậm chí ngay cả cầu thỉnhcũng không chịu. Chẳng lẽ muốn nói nữ hài quật cường này chính là vì trị liệu cho Thái hậu mất quá lâu, sau đó mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê, nếu không phải nữ hài tử này thân thể vẫn hoàn hảo, mất nhiều máu nhưvậy không chỉ là hôn mê mà rất có thể bỏ mạng!
Lời như thế muốn như thế nào nói ra, làm sao có thể nói ra khỏi miệng,Hoàng đế sắc mặt ủ dột, ánh mắt ở trên người Đinh Tử lưu chuyển mộtvòng, vẫn là không có mở lời.
“Thế nào, trong hoàng cung không được an toàn như thế sao, vậy nuôi thị vệ để làm gì, hoàng gia nuôi không một đám phế vật sao?”
Nghe Thái hậu truy vấn không chịu bỏ qua, Hoàng đế trầm mặc, nhìn Hoànghậu liếc mắt một cái mới nói: “Đinh cô nương tự ứng cử vì mẫu hậu giảiđộc, thế nhưng ai cũng không biết y thuật nàng thế nào, Đinh cô nương vì mẫu hậu bài độc mà không lo lắng cho hình tượng của mẫu hậu, hai lạilấy đao lấy máu tổn hại thân thể thiên kim tôn quý của mẫu hậu, Hoànghậu lo lắng cho an nguy của mẫu hậu, vì thế… Đinh cô nương liền tự hủythân thể để cầu cùng mẫu hậu đồng sinh cộng tử, vì mẫu hậu giải độc.”
Sự thực đúng là như thế, thế nhưng Hoàng đế nói xong, mọi người đều trầm mặc, nhìn sắc mặt yên lặng của Thái hậu, trong lòng lại khẩn trương gần chết. Thái hậu lúc tuổi còn trẻ tính cách cực kì mạnh mẽ vang dội, tính tình lại quật cường, lúc tuổi già bà ít để ý đến hậu cung tranh đấu, uy nghiêm mặc dù có, thế nhưng mọi người tựa hồ đều quên truyền kỳ của nữnhân này.
Lưu ma ma cùng Viên Nguyệt, Viên Uyển đã đem Đinh Tử băng bó đỡ lêngiường, nằm ở bên người Thái hậu nghỉ ngơi, Thái hậu lúc này dựa vào gối đầu, sắc mặt tĩnh tĩnh lắng nghe, trên mặt vô hỉ vô giận, ánh mắtchuyển tới trên người Hoàng hậu, hiền lành cười nói: “Hoàng hậu quảnhiên là người hiếu thuận, nhìn tổng thể, con làm đúng.”
Hoàng hậu lại giật thân thể, lập tức quỳ xuống, thấp giọng nói: “An nguy của Thái hậu là điều các vãn bối quan tâm nhất, nhi thần chỉ mong Tháihậu trường mệnh trăm tuổi, Đinh cô nương phương pháp cứu người quá kỳlạ, nhi thần lúc đó cũng là quá quan tâm thân thể Thái hậu sẽ càng thêmbị hao tổn, nhi thần sai lầm.”
Thái hậu tiếu ý lại thâm sâu một tầng, chỉ lắc lắc đầu, vẫn chưa gọiHoàng hậu đứng dậy, đôi mắt già nua lại phảng phất như giếng cổ thâmsâu, u tĩnh ẩn hiện mấy phần quang mang, hướng về phía các thái y nói:“Hoàng đế, trong hoàng cung không nuôi phế vật, các thái y không đượcviệc như vậy, đều lôi ra chém đi!” Kỳ thực không cần nghĩ, Thái hậu cũng có thể tưởng tượng trong thời gian Đinh Tử cứu nàng, những thái y nàyngăn cản như thế nào, Hoàng hậu lại bức bách như thế nào, Hoàng hậu làmột quốc gia chi mẫu bà sẽ không dễ dàng động, nhưng mấy thái y này thìchết bao nhiêu bà cũng không quan tâm.
“Phốc đông!”
“Phốc đông!”
“Phốc đông!”
“Thái hậu tha mạng, cựu thần… cựu thần sau này nhất định tận tâm tận lực vì Thái hậu xuất lực, tuyệt không có nửa phần sai lầm.”
“Thái hậu tha mạng a, lần này không phải chủ ý của vi thần a…”
“Thái hậu!”
Các thái y chờ ở bên ngoài lúc này cũng không cần biết những thứ khác, tất cả đều vọt vào trong phòng quỳ xuống dập đầu cầu tội.
Thái hậu chỉ cười sờ sờ khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc của ĐinhTử, nói: “Các ngươi cũng biết không tận lực sao? Đã không tận lực liềnxin lỗi Hoàng đế trao trách nhiệm cho thái y viện các ngươi, xin lỗi cảtriều văn võ đem sức khỏe Hoàng đế giao phó cho các ngươi, càng xin lỗisự tín nhiệm của bách tính Đại Tề ta. Lão thái bà ta thân thể vừa giàlại sắp chết cũng không sao cả, nhưng những phi tử thân kiều ngọc đắttiền có chuyện, bị các ngươi không tận lực làm lỡ bệnh tình thì làm saobây giờ? Trong hoàng cung ta đã bao lâu không có nghe được tiếng đứa nhỏ khóc cười, không phải trách nhiệm trực tiếp của các ngươi nhưng năm đócung phi vì lưu sản qua đời cũng không ít a!” Thái hậu rõ ràng đangcười, nhưng mà lại khiến các thái y cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, Hoànghậu quỳ trên mặt đất càng lung lay sắp đổ.
Thái hậu mặc dù không nói rõ, còn khen nàng làm đúng, thế nhưng quỳkhông cho nàng đứng dậy, hơn nữa châm chọc những năm gần đây cung phitrong cung mang thai thường xuyên mạc danh kỳ diệu không còn, càng ámchỉ nữ nhân hoàng cung quá ít. Như vậy, còn không bằng Thái hậu hunghăng mắng nàng một hồi, cười như vậy càng đục khoét tâm nàng, không chỉlàm cho nàng thống khổ, càng làm cho nàng sợ hãi.
“Mẫu hậu, là nhi thần không phải, thỉnh mẫu hậu trách phạt.”
Thái hậu tiếp tục cười nói: “Ngươi đoan trang khéo léo, có cái gì sai, nói vậy ngược lại có vẻ lão thái bà ta cố tình gây sự.”
“Không không không, là nhi thần suy nghĩ không chu toàn, ngày gần đâyliền sẽ an bài người mới vào cung tuyển tú.” Trên trán Hoàng hậu mồ hôilạnh tuôn xuống cuồn cuộn, thật không nên ghi hận Đinh Tử rắp tâm, nhưng nàng cũng không ngờ biện pháp của Đinh Tử như vậy lại có thể cứu sốngThái hậu a, này thực sự là bồi phu nhân lại chọn binh* (gần như gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu),sắc mặt Hạ quý phi cũng không tốt lắm, vàolúc này cũng không dám nói chen vào để tránh rủi ro.
“Ngươi là Hoàng hậu, muốn vì Hoàng đế mà tổ chức tuyển tú cho hậu cungthì chính mình nhìn làm đi. Những thái y này thế nào còn quỳ gối, khôngnghe thấy lời ai gia vừa nói à?”
Các thái y mặt xám như tro tàn, dường như trước mắt đã nhìn thấy màu sắc tử vong, Hoàng đế thấy vậy nhíu mày, lại tận lực chậm giọng điệu lại:“Mẫu hậu các vị thái y lần này có hành sự tắc trách, thế nhưng hành ynhiều năm vẫn còn có chút y thuật , nếu giết hết bọn họ, trong lúc nhấtthời cũng khó ở các nơi trên toàn quốc tìm nhiều thái y y thuật được như vậy, đến lúc đó trong cung có người sinh bệnh bị thương chẳng phải làrất phiền nhiễu.”
“Hoàng đế nói phải, là ta lão bà tử này hồ đồ, nếu đem bọn ngươi đềugiết, Đinh cô nương chẳng phải là không được ai trị liệu chết ở đây, vìlão bà tử ta mà chết oan uổng, người cứu sống ta mà chính mình lại chết, ai nghe thấy mà không làm cho người ta thất vọng đau khổ đâu. Aiz!”
“Đinh cô nương nhất định sẽ khôi phục, đồng thời còn trưởng thành khỏe mạnh “
“Đúng vậy đúng vậy, vẻ mặt Đinh tiểu thư là một người có phúc tướng, nhất định không có việc gì”
“Vậy như các vị thái y nói, mạng của các ngươi đều là vị tiểu thư nàycho, nàng nếu là xảy ra chuyện gì, đến lúc đó ai gia cũng không giúpđược các ngươi a.”
“Thái hậu nói cực kỳ hợp lý, vi thần tuyệt đối dùng hết mạng già làm cho Đinh cô nương mau chóng khôi phục.”
“Mà thôi, ta mệt mỏi, Lưu ma ma hầu hạ ta nghỉ ngơi, những người khácđều đi xuống đi. Đinh cô nương cứu ai gia có công bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, để nàng ở chỗ ai gia dưỡng thương đi, Lưu ma ma ra cùng người nhà nàng nói một tiếng.” Lưu ma ma lĩnh mệnh đi ra, mà mấy thái y bị dọa mồ hôi chảy ròng ròng, phía sau ẩm ướt một mảng lớn, giống như ở địa ngụcnơi khiến người kinh hãi đi dạo một vòng, việc này nếu như Thái hậu lạikiên trì, bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hoàng cung sẽ thiếuthái y? Chỉ cần một đạo thánh chỉ đi xuống, bao nhiêu người đẩy phá cửa, cúi đầu tiến vào, làm sao sẽ thiếu, chỉ là người chưa từng làm thìkhông biết a, cái gọi là gần vua như gần cọp, hậu cung này cũng không so với con hổ kia hiền lành bao nhiêu, nơi chốn làm cho trong lòng ngườita run sợ, ngươi không biết cẩn thận, đắc tội vị quý nhân nào nói khôngchừng ngày thứ hai sẽ là ngày chết của ngươi!
“Hoàng đế, tiểu cô nương này cứu ai gia một mạng cũng coi như đối ai gia có ân, ban ân liền để ai gia chính mình hạ đi, chỉ là như thế nào hạ ai gia cần thời gian suy nghĩ “ Hoàng đế như có điều suy nghĩ liếc nhìnĐinh Tử trên giường, xin cáo lui nói, “Mẫu hậu, độc trong cơ thể mặc dùgiải hơn phân nửa, nhưng còn cần uống nửa tháng thuốc giải mới có thểtriệt để thanh trừ, mẫu hậu tốt hơn nên hảo hảo tĩnh dưỡng mới được”
“Hoàng đế có lòng, mang người đều về đi, ai gia muốn tắm rửa .”
Hoàng đế mang Hoàng hậu, Hạ quý phi và cung phi rời khỏi tẩm điện Tháihậu, Lam Thanh Lăng đi chậm nhất, nhìn Đinh Tử liếc mắt thật sâu mộtcái, xoay người rời đi.
“Ai, ngươi nha đầu này, thế nhưng ác như vậy, ta quả nhiên không nhìnlầm ngươi!” Sờ sờ mặt Đinh Tử, trong mắt Thái hậu hiện lên sự ôn nhu,lập tức khôi phục thành yên lặng ngày xưa, “Chuẩn bị cho Đinh tiểu thưmột gian phòng, ở gần ai gia là được, các ngươi đều tỉ mỉ chiếu cố,không thể có một chút sai lầm”
“Dạ, nô tỳ tuân lệnh!” Viên Nguyệt, Viên Uyển lập tức nhận lệnh, tronglòng đối với Đinh Tử có thêm cảm kích, chiếu cố Đinh Tử tự nhiên sẽ vôcùng cẩn thận.
Lưu ma ma mang theo tin tức mới nhất về Thái hậu tới hồi bẩm cho quanviên phu nhân, tiểu thư chờ ở trước Trường Lạc cung, ban đầu chỉ là bántín bán nghi, hiện tại từ trong miệng Lưu ma ma biết Đinh Tử thực sự cứu được Thái hậu thì thực sự không biết là tư vị gì, lại lập tức cườihướng Đinh Bằng, Vương thị đang chờ người mà chúc mừng, hai người cườihíp mắt nhận lời, cười vui đến nhìn không thấy tròng mắt, Lưu ma ma nhàn nhạt nhìn rồi xoay người muốn đi.
“Lưu ma ma, làm phiền nói cho biết một tiếng, Tử nhi có tốt không, vìsao chưa cùng ngài đi ra a.” Lam lão thái quân chống quải trượng đượcVân Hi Văn, Vân Hi Vũ đỡ qua đây, theo lo lắng đến thả lỏng rồi đến vuisướng, Lam lão thái quân tử vừa buông lỏng, thân thể thậm chí có mộtchút chột dạ.
Lưu ma ma thấy vẻ mặt của mọi người trong Hộ Quốc hậu phủ, trên mặtcười: “Đinh tiểu thư vì cứu Thái hậu mà bị liên lụy, sau khi Thái hậutỉnh lại nàng liền mệt mỏi mà ngủ, Thái hậu nhớ ơn cứu mạng của Đinh cônương nên muốn để cho nàng ở trong cung nghỉ ngơi hai ngày, cũng tốt cho quan sát thêm thân thể của Thái hậu, không được mấy ngày sẽ trở về.”Lưu ma ma tự nhiên không thể nói Đinh Tử vì cứu Thái hậu tự mình hạithân thể mình, lời này nói ra sẽ chỉ làm người ta cảm thấy hoàng gia quá lãnh huyết vô tình, mặc dù đó là bị Hoàng hậu ép, thế nhưng người ở bên ngoài xem Hoàng hậu là con dâu hoàng gia, chính là quốc gia chi mẫu,không phải vạn bất đắc dĩ, kia thân phận Hoàng hậu cũng cần cố kỵ. Vềphần những thái y này thì vừa mới thoát khỏi cái chết, lại nhiều nămngây ngốc ở trong cung, tự nhiên cũng biết cái gì có thể nói, cái gìkhông thể nói. Đinh Tử hiện tại không thể trở về, cũng chỉ có nói là doquá mệt mỏi nên lưu lại mấy ngày.
Lam lão thái quân rõ ràng không tin lắm, trong mắt nhiễm lo lắng, Lưu ma ma cười kéo tay Lam lão thái quân nói: “Đinh tiểu thư là một người cóphúc khí, Lam lão thái quân đừng lo, mấy ngày nữa nhất định trả lại chongài một ngoại tôn nữ vui vẻ, khỏe mạnh.”
“Lưu ma ma lời này nói rất đúng, Tử nhi đã có y thuật bậc này có thểgiải độc cho Thái hậu, lúc này tự nhiên nên canh giữ ở bên người Tháihậu chiếu cố một chút, Thái hậu là thái tổ mẫu của một quốc gia, mẫunghi thiên hạ, Tử nhi vừa lúc thay thiên hạ lo lắng thân thể Thái hậu,vì triều thần bách tính làm tròn hiếu đạo.” Vương thị vẻ mặt tươi cườiđi tới chen miệng nói, nói vậy liền có vẻ Đinh Tử có y thuật như vậy,tất cả đều là công tổ mẫu như bà quản giáo thỏa đáng, làm cho Đinh Tửchăm sóc Thái hậu, giải độc hoàn toàn là công lao của Thị lang phủ.
Lưu ma ma chỉ nhìn bà ta liếc mắt một cái, đối Lam lão thái quân gật đầu cười rồi xoay người trở lại Trường Lạc cung. Vương thị thấy vậy cứngmặt, sắc mặt trầm đáng sợ.
Hừ, chẳng qua là một cẩu nô tài bên người Thái hậu, cho rằng có thể kiêu ngạo bao nhiêu, bà cũng biết Thái hậu tuy là xuất thân quan gia nhưnglại có nghĩa khí cùng quyết đoán như nữ nhi giang hồ. Tử nhi đã cứu tính mạng của người, Thái hậu tất nhiên sẽ đối với Tử nhi vô cùng tốt, đếnlúc đó Tử nhi ra một chút yêu cầu người tự nhiên cũng sẽ đáp ứng, lấythế lực của Thái hậu, thăng chức quan cho Bằng nhi có cái gì khó, đâychính là chuyện chắc như đinh đóng cột! (thực vô sỉ mà >”
Lam lão thái quân lạnh lùng nhìn Vương thị ở giữa các phủ đường hoàngcười, chẳng đáng hừ lạnh, nếu như tâm tư Thái hậu dễ đoán như vậy, thìđoán chừng đã sớm chết không biết bao nhiêu lần, lấy tính cách của Tửnhi cùng với ở Thị lang phủ chịu nhiều ủy khuất, sẽ để cho Thị lang phủđắc ý sao, nằm mơ!
Hoàng thượng sau đó lệnh Hoàng hậu mang theo chúng phủ phu nhân tiểu thư dùng cơm, cũng truyền lời Hoàng thượng nói, hôm nay vốn là vì Thái hậuchúc thọ, Thái hậu hiện tại thân thể yếu không thể ra ngoài, tối naykhông thiết yến, muốn chúng quan cùng với gia quyến các phủ tới con sông phía sau hoàng cung vì Thái hậu mà châm đèn trường minh, thả xuống.
Hoàng đế ở hậu cung kiểm tra lại những nhân vật ban ngày có tiếp xúc với Thái hậu, một việc cũng không bỏ sót, nghiêm mật thẩm tra mọi chuyệnlớn nhỏ. Thái hậu tuy là được cứu về rồi nhưng trúng độc lại là đại sự,dám thương tổn Thái hậu như thế, tuyệt đối không thể có mạng mà sống. Ai biết việc này tra xuống lại là bàn căn sai kết, ngày đó tất cả mọingười, mọi vật đều phải chịu kiểm tra, phát hiện trên tay tân sủng Lưutần của Hoàng đế có cặn liệt nữ hoa, Lưu tần tự nhiên tự xưng vô tộicũng liền mang dính dáng ra rất nhiều, hai chiêu dung, ba tu nghi, thậmchí hôm nay Lưu tần cùng Hạ quý phi nói chuyện qua, Hạ quý phi khen yphục Lưu tần đẹp, còn sờ qua, mà trên y phục kia chính là có rơi cặnliệt nữ hoa chứng cứ quan trọng, đến Hoàng hậu cũng đã ở cùng Trường Lạc cung lúc triệu kiến Lưu tần, việc này càng ngày càng phức tạp, nếu làthật sự tra từ Lưu tần chụp mũ đi xuống, đều phải bị phạt. Cuối cùng lấy Lưu tần chủ mưu, mấy tần phi khác bị tra ra đều lấy cung hình xử tử,Thái hậu sau khi biết chỉ đạm đạm nhất tiếu.
“Thái hậu, lão phu nhân Vương thị của thị lang phủ kia không phải kẻ dễđối phó.” Báo cáo xong chuyện này, Lưu ma ma lại nói đến chuyện trongThị lang phủ.
“Ân…” Thái hậu nhắm mắt lại tĩnh tĩnh nghe.
“Ở trong phủ nhiều lần… ở trên Trường Lạc cung cũng không hỏi nguyên do…” Lưu ma ma một năm một mười đem toàn bộ tin tức lớn nhỏ mình tra đượcnói rõ, không nói quá cũng không nói giảm một chút nào, đây cũng lànguyên nhân chủ yếu nhất bà có thể hầu hạ Thái hậu sau nhiều năm, hiểuđược ai là chủ tử, chủ tử muốn nghe thì không thể có nửa câu nói hoảng.
“Ta đang lo nên ban ân như thế nào, nàng nhưng thật ra làm cho ta có chủ ý.” Thái hậu yên lặng nói, quay đầu nhìn về phía góc bình phong thọ cúc đặt ở trong phòng ngủ, ngày đó bởi vì Đinh Tử tự mình hại mình mà máuvăng đầy mặt bình phong đã tẩy sạch, nhưng phía trên kia lại hình như có dấu vết gì, vĩnh viễn cũng rửa không sạch!
Đinh Tử ngày thứ hai mới chuyển tỉnh, mông lung mở mắt, nàng cho là mình lại trở về thân phận đại công chúa của kiếp trước, toàn bộ gian phòngđều có vẻ xa hoa quý khí, trong phòng mùi long diên hương ngọt xông vàomũi làm cho tâm thần người không khỏi mê say thả lỏng. Đinh Tử rất rõràng biết mình không ở Thị lang phủ, cũng không ở Hộ Quốc hậu phủ, lạicàng không ở khuê phòng công chúa kiếp trước, nàng ở trong hoàng cungĐại Tề, chuyện lúc trước ở trong đầu chậm rãi trôi qua một lần, nàng nắm chặt song quyền, không để ý trên cánh tay đau nhói, mỉm cười.
“Thái hậu nói gì vậy, an nguy của ngài liên quan rất rộng, đối với ĐinhTử thì an nguy của ngài còn quan trọng hơn cả tổ mẫu” Đinh Tử nói, sovới lúc gặp nhau ở Bạch Vân am cung kính hơn rất nhiều.
“Đừng lấy những lời này đến dỗ lão bà tử ta đây, ngươi mới nhiều, nếukhông phải ta ở trong này, đối với Đại Tề lại có bao nhiêu cảm tình đây. Lần này ngươi liều mình cứu ta, ta đều nhớ kỹ, chỉ là sau này chớ cùngta khách sáo như vậy, ta là thích một Đinh Tử ở trong Bạch Vân am kia,biết rõ ta là đương triều Thái hậu, lại không khiêm tốn chỉ có tônkính.” Đinh Tử thật sâu nhìn Thái hậu, nét mặt biểu lộ nụ cười chânthành, bỗng nhiên gật đầu, “Vâng, Tử nhi nghe lệnh, Thái hậu sau nàycũng đừng trách Tử nhi thật không có quy cư a.” Nói xong chớp chớp đôimắt đẹp, bộ dáng có mấy phần đẹp đẽ.
Thái hậu gật gật đầu, không che được tiếng cười, Viên Uyển mang theo một ít cháo bổ huyết tốt nhất đút cho Đinh Tử ăn, tiền điện truyền đến tintức Hoàng hậu, Hạ quý phi dẫn người đến đây vấn an, Thái hậu nhíu màyvốn định trực tiếp đuổi đi, nhưng nghĩ nghĩ lại đứng dậy ly khai. Nhữngngười này ân cần như vậy không phải là không có đạo lý, Đinh Tử tự hỏimặc dù không thể hoàn toàn hiểu biết tính cách Thái hậu, nhưng tuyệt đối không phải người dễ chọc, dễ điều khiển, sự kiện bà trúng độc lần này,Đinh Tử không hỏi, nhưng hiển nhiên nguyên nhân không phải đơn giản nhưchuyện tự mình nghĩ như vậy. Những người này đều sợ, chắc hẳn Thái hậucùng Hoàng đế cũng làm một chút việc gì đó, trong cung sẽ yên lặng mộtkhoảng thời gian, bất quá nàng coi như là đã tự nhảy vào vòng xoáy quyền lợi phức tạp nhất này.
Ăn xong cháo, Đinh Tử nằm ở trên giường, lại ngủ không được, mở to mắtbình tĩnh nhìn một góc nóc giường, khẽ động khóe môi cười khổ. Nàng chorằng đây hết thảy đều là ý muốn của nàng, đồng thời vẫn không có tự hỏiqua nàng sẽ hối hận hay không, bởi vì tất cả việc này cho dù sẽ đem nàng đẩy đến nơi vừa mâu thuẫn vừa phức tạp, lại có thể bảo hộ Trí nhi, tạmthời không có người sẽ đối phó với Trí nhi, trong lúc chu toàn tại đây,nàng có tự tin thế lực của nàng có thể cấp tốc lớn lên.
Chỉ nhìn căn phòng này, sợ là Thái hậu cố ý phân phó dựa theo phong cách của nữ tử tuổi còn trẻ đi, mặc dù không có khí thế như gian phòng củaThái hậu, Hoàng hậu, vậy nhưng cũng không che giấu xa hoa, có chút giống với gian phòng công chúa của nàng kiếp trước. Là công chúa sinh ratrong gia đình đế vương là sự thực nàng không thay đổi được, lần này lại là nàng tự nguyện nhảy vào, thấy sao cũng có chút cảm giác không cóviệc gì lại tìm việc đây. Tự giễu cười cười, tất cả tùy duyên, dù lànàng không có mục đích tiếp cận thì lúc trước ở hoàng cung nàng cũng cóthể sẽ cứu Thái hậu đi, tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ, chỉ chắc là sẽkhông dùng biện pháp cấp tiến như vậy chấn trụ mọi người, vì ngăn cảnThái hậu sau này làm ra quyết định hậu cố chi ưu*.
* Hậu cố chi ưu: nỗi lo lắng về gia đình, thân nhân, những nỗi lo lắng cá nhân sau lưng người làm việc lớn.
Nhắm mắt lại, không bao lâu, Đinh Tử hô hấp bình ổn chìm vào giấc ngủ,Viên Uyển lặng lẽ đi vào, nhìn Đinh Tử trên giường nhíu mày hình như códấu hiệu thanh tỉnh, không khỏi kinh ngạc. Đinh cô nương này tính cảnhgiác có phần quá mạnh mẽ, nếu không phải thân thể nàng không tốt rất cần giấc ngủ, sợ là đã tỉnh. Đơn giản kiểm tra Đinh Tử, thấy không có trởngại lớn Viên Uyển lúc này mới ly khai, trong phòng một đạo tiếng thởdài nhàn nhạt vang lên lại biến mất, tựa như chưa từng tồn tại.
Mấy ngày kế tiếp Đinh Tử ăn ở thập phần có quy luật, ăn ngủ ngủ ăn, Thái hậu thỉnh thoảng đến xem, mà dưới tình huống thân thể nàng cuối cùngcũng đã khôi phục chín phần, được hai đại cung nữ Viên Nguyệt, Viên Uyển được Thái hậu mệnh lệnh phải luôn chấp hành đầy đủ yêu cầu cứu vớtxuống giường, lúc đi ra bên ngoài hít một hơi không khí mới mẻ đầu tiên, Đinh Tử thậm chí có một chút hoảng hốt, cảm giác này thực sự là đã lâua.
Ở dưới ánh mắt có chút oán niệm của Viên Nguyệt, Viên Uyển, Đinh Tửkhông khỏi thu hồi lòng tràn đầy sung sướng, hơi cong khóe miệng cườithầm một cái, liền đi hướng tẩm điện Thái hậu. Từ sau ngày giải độc,Thái hậu mỗi ngày phải uống một chén thuốc giải độc, những thuốc nàyđương nhiên đã được chúng thái y điều phối mỗi ngày, so với ban đầu thìkhông dám dùng dược mạnh, chỉ dám lấy phối phương ôn hòa điều dưỡng,ngày đó Đinh Tử đã nói ra điểm mấu chốt là nửa tháng, nếu trước đó không thể đem toàn bộ độc trừ đi, tính mạng của bọn họ vẫn sẽ khó bảo toàn.
Lại nói tiếp mấy thái y cũng rất đáng thương, cho tần phi hậu cung không ít dược mạnh, có bệnh mà dùng phương thuốc ôn hòa chậm rãi đem bệnh trị hết, tuy nói kết quả là thành công nhưng lại kéo dài thời gian. Là dược liền có tác dụng phụ nhất định, loại phương pháp dùng dược mạnh cũng sẽ chậm rãi ảnh hưởng căn cơ thân thể. Các thái y sao lại không biết không hiểu, chỉ là bọn hắn không dám thay đổi, đây là trong hoàng cung, thái y cũng là quan, các đời lịch đại cũng đều làm như thế, nhưng Đinh Tử vẫnkhinh bỉ chẳng đáng.
Ban đêm, tẩm điện của Thái hậu lúc này lại hết sức sáng sủa, Đinh Tửcùng Thái hậu chia nhau ngồi hai bên, trước người bày bàn cờ, hai ngườiđang lẳng lặng đánh cờ.
Lưu ma ma có chút kinh ngạc nhìn Đinh Tử, trong lòng có chút ngoài ý muốn.
Bà theo Thái hậu mấy chục năm, rất rõ ràng bản lĩnh của Thái hậu, đâytuyệt đối là ít có người có thể so được. Cờ cũng thế, Hoàng đế đươngtriều có kỳ nghệ vẫn khó gặp địch thủ, ít ai biết đó chính là do Tháihậu tự tay dạy, có thể thấy được kỳ nghệ của Thái hậu là khó lường nhưthế nào.
Đinh Tử cùng Thái hậu hạ hai bàn, mỗi bàn đều chỉ thua trong vòng haiđiểm, nàng chỉ mới mười ba tuổi, ở đâu ra tâm trí từng trải cùng ngườiđấu trí so dũng khí như vậy?
Chắc hẳn điều này không chỉ là nghi hoặc của riêng Lưu ma ma, đến Tháihậu cũng không khỏi có chút ngoài ý muốn nhìn thẳng Đinh Tử, cuối cùnglại lắc đầu khẽ cười, càng chuyên tâm hạ cờ.
“Để Thị lang phủ đợi ba ngày, ngày mai ai gia sẽ hạ ý chỉ thưởng cho ngươi “
Ánh mắt Đinh Tử cũng không có rời khỏi bàn cờ, trong lòng cảm khái Tháihậu quả nhiên là nữ tử bất phàm, không gì có thể qua được mắt bà.
Kiếp trước kỳ nghệ của nàng là thường cùng phụ hoàng, mẫu hậu hạ cờ màluyện ra được, đến sau này mẫu hậu cũng không phải là đối thủ của nàng,dù là phụ hoàng nếu mà nàng dùng hết toàn lực thì thắng bại là ai cònchưa biết được. Cùng Thái hậu hạ hai bàn cờ, vốn là nàng cố ý thua mộtquân, không ngờ càng chơi càng nghiêm túc, lại là thực lực ngang nhau.Quả nhiên gừng càng già càng cay, Thái hậu ở hoàng cung trầm ngâm nhiềunăm như vậy, lại giúp đỡ Hoàng đế ngồi vững vàng giang sơn, cũng khôngphải nàng có thể địch nổi, nàng có đôi khi có phần quá mức tự tin mộtchút, đây là Thái hậu dựa vào bàn cờ mà ám chỉ cho nàng, nàng hiểu!
Có đôi khi thu lại phong mang (tài năng, ánh sáng) mới đúng, mềm yếu đón đầu công kích cũng đúng, nhưng không cần thiết cùng đối phương chínhdiện xé rách mặt, phía sau đâm một dao cũng cần hàm lượng kỹ thuật cựcđại! Cười cho một đao, sau đó thưởng thức thần sắc kinh hãi tuyệt vọngcủa địch nhân, mới là một loại hưởng thụ!
“Vì Thái hậu cống hiến sức lực là thần nữ phải làm, nào dám muốn được gì thưởng a, nhưng thật ra người Thị lang phủ sợ là chờ có chút nóng nảy.”
“Vô phương, thưởng tốt sẽ chỉ làm cho bọn họ hài lòng, chờ lâu mấy ngày thì thế nào!”
“Đát!” Quân cờ đen rơi xuống đất, Đinh Tử liếc mắt nhìn, lại cười rộlên, “Thái hậu trí dũng vô song, nói rất đúng, thần nữ thua.” Lần nàylại là thua nửa điểm, Thái hậu nhìn Đinh Tử, trong mắt khó nén một tiasuy nghĩ sâu xa.
Người thiếu nữ này đến bà cũng khó có thể nhìn thấu, thành tựu tương lai há có thể nhỏ. Thái hậu không khỏi cảm khái, chỉ cần nàng có cái tâmkia, Hoàng hậu vị tương lai của Đại Tề này, không của nàng thì của ai,đáng tiếc…
Trong Thị lang phủ mấy ngày nay trong lòng mọi người lại hơi có chútphức tạp phiền muộn, lúc trước từ trong cung đi ra, Đinh Bằng cùng Vương thị có thể nói là cao hứng bừng bừng, đơn giản hưng phấn đến một đêmkhông ngủ.
Sáng sớm hôm sau liền chờ quan truyền chỉ trong cung đến truyền chỉ,tiếp thu phần thưởng cho Thị lang phủ, ai biết trái đợi phải đợi, từsáng sớm đợi đến chạng vạng thậm chí ngay cả nửa nhân ảnh trong cungcũng không có.
Vương thị cùng Đinh Bằng trong lòng nói thầm, theo lý thuyết Đinh Tử cứu Thái hậu, Thái hậu nhất định phải luận công ban thưởng, thế nào phầnthưởng này không ban xuống đây. Lại nghĩ đến lúc trước Thái hậu trúngđộc, mặc dù cùng ngày liền tỉnh lại, thế nhưng tinh thần khẳng địnhkhông tốt, thân thể yếu ớt, ngày thứ hai không có thưởng xuống cũng bình thường, thế nhưng liên tục đợi ba ngày đều không có một chút tin tức,không khỏi làm bọn họ thập phần nản lòng, nản lòng qua đi là lòng trànđầy oán giận.
Hừ! Quả nhiên vô tình nhất là gia đình đế vương, đối đãi ân nhân cứumạng của mình cũng có thể chậm trễ như vậy, có thể là loại tốt gì, lúctrước Thái hậu thế nào không trực tiếp bị độc chết đi! Đinh Tử lúc trước làm cái gì chứ, vui vẻ tiến lên cứu chữa, cuối cùng cái gì cũng khôngmò được, quả thực uổng phí công phu, làm điều thừa! (2 mẹ con này vô sỉko chịu nổi )
Ngược lại với bất mãn của Đinh Bằng, Vương thị, mấy di nương thứ nữ khác trong phủ đều vui vẻ, hiện tại Đinh Tử còn ở trong cung cũng khôngbuông tha, phần thưởng ba ngày chưa hạ đã nói lên tám phần chắc là sẽkhông thưởng, chẳng lẽ Đinh Tử ở trong cung thất lễ đắc tội Thái hậu làm cho người ta tức giận, này tốt a, tốt nhất chết ở trong cung đừng trởvề!
Mang theo tâm tình khác nhau, ngày thứ tư lúc Vương thị còn nằm ở trêngiường choáng váng chưa tỉnh, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng Đoàn ma ma kêu to: “Lão phu nhân mau đứng lên, quan truyền chỉ trong cung sắptới, ngài mau mời a, một hồi cản không nổi liền gặp a, lão phu nhân mautỉnh lại.”
Vương thị nghe mà nhíu mày, cái gì quan truyền chỉ trong cung căn bảnkhông chỉ, cái gì! quan truyền chỉ, Vương thị chợt mở trừng hai mắt, dọa Đoàn ma ma một trận run run, lại thấy Vương thị nhảy dựng một cái lên,thân thủ linh hoạt kia căn bản không giống một lão nhân gia: “Mau mauhầu hạ ta mặc quần áo, nhanh lên một chút!” Vương thị bên này bận việcđứng lên, các viện khác của Thị lang phủ cũng không thấy yên tĩnh.
Triều đình hạ truyền thánh chỉ, cần cả nhà đều quỳ xuống nghe chỉ, dù là Mã di nương, Đinh Tĩnh không muốn không thích, thế nhưng quá trình nàynhất định phải đi, nếu không chính là đối với triều đình bất kính.
Mọi người trang điểm hoa lệ, sớm sai người chuẩn bị hương án chờ ở cửaphủ, rất xa đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa lưu kim tương biên thùy, cờtua đập vào trong mắt mọi người, mọi người hai mắt phát nhiệt. Dù là Mãdi nương, Đinh Tĩnh mặc dù không thích Đinh Tử được thưởng, nhưng cácnàng cũng biết phần thưởng không thể thiếu phần Thị lang phủ, cuối cùngđược lợi nhất thuộc về Đinh Bằng, Đinh Bằng chức quan thăng cao, cácnàng là thứ nữ cũng là nước lên thì thuyền lên, trong lòng sao có thểmất hứng.
Xe ngựa đứng ở ngoài Thị lang phủ, bên người theo một đội thị vệ, màn xe được tiểu thái giám kéo ra, một gã thái giám mặc y phục quản sự, côngcông bộ dáng trung niên có vài phần nghiêm khắc tay bê thánh chỉ đi ra,mọi người Thị lang phủ lập tức quỳ lạy, trung niên công công đang cầmthánh chỉ trực tiếp tiến vào Thị lang phủ, được thỉnh tới phòng kháchtuyên chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, mấy ngày trước…” Vương thịlần đầu tiên tiếp thánh chỉ, trong lòng thập phần thấp thỏm lại càngnhiều hưng phấn, thế nhưng thánh chỉ này nói lộn xộn một đống lớn vẫnkhông đến vấn đề chính, không khỏi làm bà càng ngày càng không kiên trì. Cuối cùng cũng nghe thấy từ thưởng, Vương thị lập tức hai mắt sáng lênnghe, “Niệm ở Vân Tề Nhu giáo dục nữ nhi tốt, đặc biệt phong làm nhấtphẩm cáo mệnh, tên ký nhập sử sách, đặc biệt thưởng cho kỳ nữ Đinh Tửngàn lượng hoàng kim, hai hộp mã não, một đôi cực phẩm san hô, lăng latơ lụa thượng đẳng bốn loại đa dạng… phong làm nhị phẩm nữ quan đặc biệt thuộc Thái hậu, tùy thời nghe lệnh tùy thị vào cung, Vương thị có cáchdạy tôn nữ, tứ thượng đẳng hộ ngạch* thập kiện, khâm thử tạ ơn “
(*: này giống như ban cho một chức danh mà thui. Sally: A-men ta không hiểu lắm từ này a)
Vương thị ngây ngẩn cả người, vui sướng ban đầu giống như bị một chậunước lạnh chụp xuống đầu, bà còn cho rằng nghe lầm, vội vàng hỏi: “Côngcông thánh chỉ đã tuyên xong? Không có thưởng cái khác cho Thị lang phủư?”
Công công kia lập tức trừng hai mắt, thanh âm bén nhọn mang theo tứcgiận quát: “Điêu phụ lớn mật, Hoàng thượng long uy hạ chỉ với Thị langphủ đã là ban ân lớn nhất, ngươi nào có tư cách chất vấn, vả miệng chota.” Thái giám dứt lời, liền có thị vệ đi tới lôi kéo Vương thị thihành.
Đinh Bằng nghe thấy đạo thánh chỉ này cũng ngơ ngẩn nửa ngày không lấylại tinh thần, tại sao không có thưởng cho hắn, Vân Tề Nhu đã chết đượcphong nhất phẩm cáo mệnh, vì sao không có thưởng cho hắn, chờ hắn phụchồi tinh thần lại Vương thị đã bị lôi kéo, thét chói tai bị đánh hai bạt tay, Đinh Bằng kinh hoảng nhảy dựng lên, vội vã đem ngọc bội hà baotrên người mang theo ngân phiếu chuẩn bị trước đó toàn bộ ấn trong taytrung niên thái giám: “Công công thứ lỗi, mẫu thân vi thần lần đầu tiêntiếp chỉ, trong lòng kích động luống cuống, thỉnh công công tha thứ bàvô tri mà miễn phạt.”
Trung niên thái giám lắc lắc ước đoán phân lượng hà bao trong tay, lạiquét mắt số lượng ngân phiếu, lúc này mới giãn sắc mặt: “Được rồi, đâychỉ là giáo huấn, ở trước mặt chúng ta còn có thể nói như vậy, nếu là ởtrước mặt Hoàng thượng, Thái hậu cùng những quý nhân khác, điêu phụ nàyđã bị lôi ra chém, các ngươi tự giải quyết cho tốt.” Trung niên tháigiám hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại nói, “Sân ở của Đinh phủ đại tiểuthư Đinh Tử nơi nào, Hoàng thượng ban thưởng đặc biệt lệnh chúng ta trực tiếp đưa vào trong viện nhập kho ký sổ sách, dẫn đường đi.”
“Mau mau, mang các vị thị vệ đại ca vào, công công thượng vị thỉnh mờingồi.” Đinh Bằng cúi đầu khom lưng phục thấp làm thiếp (tự hạ thấp đểnịnh nọt á),công công kia chỉ đạm mạc gật gật đầu, liền thuận thế ngồixuống thượng vị, nha hoàn trong phủ chuẩn bị trà ngon tốt cẩn thận chiêu đãi.
“Vi thần còn chưa có hỏi đại danh công công, không biết công công làngười hầu ở cung nào a.” Đinh Bằng lại nói, chức quan của hắn vẫn khôngthăng lên, trong đó có một nguyên nhân cũng là hắn không có quan hệrộng, mấy thái giám thân thể không trọn vẹn, tâm linh vặn vẹo nhưng lạilà cực chỗ hữu dụng.
Trung niên thái giám nhìn Đinh Bằng đang cười lấy lòng, Vương thị saukhi bị đánh cùng di nương, thứ nữ trong phủ hậu ủ rũ ở một bên, bưng lytrà gạt gạt lá trà phập phềnh, tinh tế thưởng thức vài hớp mới nói: “Talà Hỉ công công , ở Trường Lạc cung hầu hạ Thái hậu.”
Đinh Bằng sửng sốt, vốn Hoàng đế hạ truyền thánh chỉ là có công côngchuyên môn ngoại môn, nếu như là chuyện trọng yếu hoặc là đối người thân cận mới gọi thái giám tùy thân truyền chỉ, thế nào lần này làm cho thái giám trong hậu cung truyền chỉ, chẳng lẽ đây là ý tứ Thái hậu?
Không cho Đinh Bằng quá nhiều cơ hội tự hỏi cùng truy vấn, nhóm thị vệđưa hết phần thưởng nhận tiền rồi vui mừng rời đi, đám người Đinh Bằngchờ đem người tiễn bước, lúc trở lại phòng khách Đinh Bằng càng nghĩcàng không thích hợp, nhìn mẫu thân vừa mới bị đánh đột nhiên đầu óclinh quang chợt lóe, vội vàng nói: “Nương, người ở trong cung đã xảy rachuyện gì?”
Vừa vui mừng thấy đoàn người công công ly khai, Vương thị trên mặt sớmbị oán giận tức giận thiêu đốt, nghe Đinh Bằng vừa hỏi liền mắng to:“Phát sinh, có thể phát sinh chuyện gì, mẹ ngươi bình thường tính tìnhxử sự còn sai sao? Cẩu nô tài này dám khi dễ thân mẫu của quan viêntriều đình như vậy, quả thực không đem ngươi coi vào đâu, tìm cơ hội hảo hảo xử lý cẩu nô này cho ta!“
Đinh Bằng nghe Vương thị tức giận nói lại càng nhíu mày, trầm tư chỉchốc lát kiên trì nói: “Nương, người đem chuyện phát sinh khi tiến cungmột năm một mười nói hết cho con biết!” Đinh Bằng ở phía trước cùngchúng quan, việc trong hậu viện mặc dù cũng sẽ truyền ra nhưng cũngkhông phải mọi chuyện đều truyền, dù có truyền ra thì với cái chức vịkia của hắn cũng không có tư cách nghe.
“Còn có thể có cái gì, được rồi, còn không phải là…” Vương thị vốn làkhông muốn, nhưng thấy sắc mặt Đinh Bằng không tốt cũng sợ lầm chuyện gì liền đem chuyện từ khi bắt đầu tiến cung đến chuyện sau khi Thái hậutrúng độc phải canh giữ ở Trường Lạc cung đều nói một lần, nghe tớiVương thị ở Trường Lạc cung đánh Đinh Tử một cái tát, sắc mặt Đinh Bằngcàng tối tăm.
“Nương, người thế nào hồ đồ như vậy?” Ngữ khí Đinh Bằng không tốt, đâykhông phải là hình tượng nhi tử trong ngày thường đối với bà thượng cung hạ hiếu a, là tức giận Vương thị tới mức ngực phập phồng, hận không thể cầm lấy ly trà mà ném, nghĩ đến giọng điệu thái độ của Đinh Bằng hômnay, còn nghĩ đến bộ dáng cùng cách làm việc có vấn đề của Hỉ công côngkia, cau mày nói, “Ta hồ đồ thế nào, ta tự hỏi không có làm sai cái gì!”
Đinh Bằng không khỏi lành lạnh nhìn Vương thị liếc mắt một cái, nhưngcũng thấy mình không thể quá mức mới hòa hoãn giọng nói: “Nương, khôngnói người trước ở địa phương như Trường Lạc cung bỏ qua Hoàng hậu tựmình xử phạt Tử nhi đã phạm tội đại bất kính, Hoàng hậu phạt người không ngừng dập đầu xử phạt. Lần này Tử nhi cứu chữa Thái hậu có công, Trường Lạc cung kia vốn là địa phương của Thái hậu, đối với chuyện cùng ngàyThái hậu sao lại không biết. Nhưng nàng không những không thăng quan cho nhi tử, cũng không thưởng cho người cái khác nhưng thưởng ngươi hộngạch, ngươi vẫn chưa rõ sao? Thái hậu đây là nhớ công Tử nhi cứu bà ấy, mượn cơ hội khiển trách cảnh cáo người, Tử nhi đối với Thái hậu có ân,nàng đã không phải ai cũng có thể tùy tiện đánh!”
Vốn một bụng tức giận lúc này Vương thị mở to mắt, lửa giận trong lòngđột nhiên biến mất, ngược lại bị sợ hãi vô biên thay thế: “Bằng nhi conthế nhưng nói đúng, kia… kia Thái hậu sẽ không lại mượn cơ hội phạt tađi!”
“Nương yên tâm, Thái hậu đã ban cho ngài thập đường hộ ngạch, đã là cảnh cáo nên sẽ không làm những thứ khác, nói cho cùng người là tổ mẫu củaTử nhi, bà ta cũng không hi vọng Tử nhi khó xử. Bất quá, nương, ngườisau này nói chuyện làm việc càng phải chú ý, nhất là đối với Tử nhi càng phải dụng tâm.” Kỳ thực Đinh Bằng còn chưa nói, hắn hiện tại cũng hiểuHỉ công công kia mặc dù mượn lý do Vương thị chất vấn thánh chỉ là tộibất kính, trên thực tế là đại biểu Thái hậu đánh Vương thị. Đinh Bằng sở dĩ không nói, cũng do hắn hiểu rõ tính cách của Vương thị, nếu bà biếtThái hậu thay Đinh Tử đánh bà, nhất định đem thù này ghi tạc trên đầuĐinh Tử. Hiện tại Đinh Tử xem như là tâm phúc của Thái hậu, tùy thị nữquan không cần phải quanh năm ở trong cung hầu hạ, nhưng sẽ nghe lệnhtruyền vào cung.
Đại Tề không phải là không có nữ quan, nhưng một ít nữ quan này đềuquanh năm sống ở trong cung, sinh lão bệnh tử cũng không xuất cung, chonên có cái danh hiệu kia trên thực tế không thực dụng. Nhưng thật rachức quan này của Đinh Tử cũng rất vinh dự vì được Thái hậu ban thưởngriêng, nhị phẩm. Nhị phẩm nữ quan cùng quan viên tam phẩm bên ngoài đẳng cấp không sai biệt lắm, dù là hắn hiện tại nhìn thấy Đinh Tử cũng cầnhành lễ, hơn nữa không cần quanh năm hầu hạ ở trong cung, Đinh Tử kếthôn vẫn tự do.
Đinh Bằng so sánh với Vương thị thì hắn nhìn được xa hơn một ít, lúc hắn nghe thấy Đinh Tử được ban cho chức quan nhị phẩm, hắn liền có một ýnghĩ nổi lên. Đại nữ nhi này của hắn tương lai luôn phải ra vào hoàngcung, Hoàng thượng cũng là người con có hiếu, thường xuyên xuất nhậpTrường Lạc cung, hai người sao lại không có cơ hội gặp mặt. Đinh Tử bâygiờ tướng mạo xinh đẹp, thông minh, đoan trang, đại khí, mặc dù tuổi tác nhỏ một chút, nhưng không phải không khiến nam tử động tâm a. Nếu ĐinhTử vào triều làm phi thì Thị lang phủ mới thực sự là như mặt trời bantrưa, hiện nay chức quan của hắn không tăng tiến đó là bởi vì mẹ hắn đãhồ đồ sai lầm, khiến Thái hậu giận.
Nhưng nếu Đinh Tử thành phi, hắn sẽ trở thành thân quốc cữu gia, Hoàngthượng chính là con rể của hắn, con rể vì nhạc phụ mưu lợi cũng là bìnhthường, đến lúc đó Tử nhi thổi một chút gió bên gối, hắn muốn phú quý gì mà không có?
Chỉ là Đinh Bằng không để ý, không có nghĩa là người khác không đem chuyện Thái hậu là vì Đinh Tử mà đánh chửi Vương thị nói ra.
Bạch di nương an tĩnh đứng ở một bên, trong mắt chớp động, mà Đinh Anbên người bà, trong mắt khó che giấu hận ý cùng không cam lòng, sau khitrở về từ trong cung, Đinh An phát hiện nàng khó giống như trước kiềmchế chính mình như vậy. Có lẽ là Đinh Tử thông qua Mã di nương cũng đãnhận rõ diện mục các nàng, cảm thấy không cần thiết ở trước mặt nhữngngười này giả bộ, nàng phát hiện hận ý trong lòng đã khó có thể tiêugiảm cùng kiềm chế.
Đinh Tử dựa vào cái gì? Muốn mượn cơ hội bò lên long sàng, nàng ta cũngxứng sao? Phần cao ngạo kia người nam nhân nào mà chịu được? Chỉ bất quá phần vinh quang này của Đinh Tử đã làm cho Đinh An có một phần tính kếkhác, nghĩ tới đây, hận ý trong mắt nàng ta cũng dần dần biến mất mộtít.
Mã di nương bên cạnh nghe thấy Đinh Tử được ban thưởng lại đa phần là hâm mộ và đố kị.
Mười ngày sau, bệnh tình Đinh Tử khỏi hẳn, dấu hiệu trúng độc của Tháihậu cũng đã hoàn toàn tiêu trừ, Đinh Tử “bị” một đội ngự lâm quân phongcảnh vô hạn “đuổi” về Thị lang phủ, Thái hậu lại mượn cơ hội thưởng vàimón đồ trang trí tốt, Đinh Tử trực tiếp để cho Hỉ nhi mang về Tử Trúcviện.
Vừa đến Thọ An đường, liền thấy Vương thị mặt âm trầm nhìn nàng, bênngười là đám người Mã di nương đang chờ, Phương di nương cũng đã ở đây,địch nhân của nàng ở trong phủ toàn bộ ở đây, không thiếu một ai a!
Vương thị thấy Đinh Tử từ trong cung đi ra sắc mặt hồng hào, làn da cũng mềm mịn sáng bóng mấy phần, quanh thân trên dưới quý khí quá nặng, nghĩ đến mấy ngày trước bản thân chịu khuất nhục cùng đánh chửi, tức giậnkhông chỗ phát tát liền la: “Còn không quỳ xuống cho ta, đứa bất hiếu,người tới a, kéo xuống đánh mạnh năm mươi đại bản cho ta!”
Đinh Tử cười lạnh, thế nào, nàng làm nữ quan vừa vào cửa liền cho nàng ra oai phủ đầu a.
Đáng tiếc, những người này có phần quá đem mình coi khinh, cho rằngVương thị ỷ là tổ mẫu của nàng là có thể đối với nàng đến kêu đi hét, ýnghĩ kỳ lạ a!
Trên mặt Đinh Tử lại giả ra biểu tình sợ hãi, có chút không hiểu nói:“Tổ mẫu là ai chọc giận ngài, nói cho Tử nhi, Tử nhi thay ngươi hunghăng trừng phạt nàng bạt tai!” Lời này đơn giản chính là trực tiếp đâmlưỡi lê vào ngực Vương thị, Vương thị tức giận hít thở không thông, liên tục ho khan, để cho Đoàn ma ma vất vả trấn an một hồi lúc này mới giảmtiêu mất một ít hỏa khí.
Đinh An đi lên phía trước, ôn nhu nhìn Đinh Tử, rất là khó xử nói: “Tỷtỷ ngươi tại sao có thể nói như thế a, ngươi cũng không biết ngươi mấyngày nay không ở trong phủ, tổ mẫu là bao nhiêu lo lắng ngươi a, bà làăn không ngon ngủ không yên chỉ sợ ngươi ở trong cung bị ai làm khó dễ,dù là gặp qua không ít nhục nhã bà cũng nhịn xuống. Thế nhưng tỷ tỷngươi biết rõ… Ngươi biết rõ chuyện phát sinh lúc trước, còn vừa lên đến đã nói câu này, đây không phải là trực tiếp lấy đao đâm vào ngực tổ mẫu sao, chẳng lẽ ngươi bây giờ được ban thưởng liền không đem tổ mẫu đểvào mắt sao?” Chỉ trích này ý vị thập phần nồng đậm, lại đánh sâu vàotâm Vương thị, khơi dậy tất cả oán khí bà ta.
“Đúng vậy đúng vậy, tỷ tỷ ngươi có chút một phú quý liền quên thân thích nghèo, nhưng tổ mẫu cũng không là thân thích nghèo của ngươi, bà chínhlà thân tổ mẫu của ngươi, ngươi là đích nữ trong phủ, tổ mẫu bình thường hiểu ngươi nhất. Ngươi tại sao có thể làm như vậy đối tổ mẫu, đây cũngquá không hiếu thuận, truyền đi không phải đánh vào mặt Thái hậu sao?”Đinh Ninh Nhi cũng thuận thế nói tiếp, nói lại càng nghiêm khắc, phú quý của Đinh Tử đều là Thái hậu cho, nếu nàng dám bôi đen trên mặt Tháihậu, phú quý trước đây không chỉ không còn tồn tại nữa, ngược lại sẽ bịtrừng phạt trước nay chưa có.
Đinh Tử trong lòng thầm nghĩ, trên mặt cười khẽ, thoạt nhìn chuyện hôm nay sẽ không chịu để yên a!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]