Lâm Giai Thiến cưỡi ngựa đúng là không tệ, mặc dù sáu con ngựa có thể nói là đồng thời cất bước, nhưng mà Lâm Giai Thiến lại vượt lên, Lam Nhược Lâm cho tới bây giờ là một người không thích chịu thua, cũng vung roi ngựa đi theo.
Đinh Tử nhướng chân mày, có chút ngoài ý muốn Lâm Giai Thiến chỉ là cùng các nàng đấu cưỡi ngựa.
Đinh Tử kiếp trước cũng đã cùng các hoàng tử học văn học võ , trong hoàng cung mời chính là sư phó dạy văn võ tốt nhất, nàng tự hỏi thuật cưỡi ngựa tuyệt đối không bại bởi Lâm Giai Thiến, chỉ là nàng cảm thấy tranh một danh hiệu nữ tử cưỡi ngựa tốt nhất có tác dụng gì? Đinh Tử mặc dù vẫn không chịu bị thiệt, nhưng cũng hiểu được đạo lý quá mức nổi bật ắt gặp mầm tai vạ, nhớ ngày đó nàng còn chưa có hiển lộ khả năng đã để Lâm Giai Thiến nhớ, nàng tự nhiên không muốn làm cho bản thân có nhiều ưu điểm để Lâm Giai Thiến biết được, bản lĩnh của mình nên ẩn giấu, tương lai cũng có thêm bùa bảo mệnh.
Không chỉ là Đinh Tử mà Vân Hi Vũ, Hạ Linh Nguyệt cùng Bạch Sương Tuyết đều là ‘không trâu bắt chó đi cày’ (không thật sự nghiêm túc làm việc) với trận thi đấu này, vì thế bốn người mặc dù là cùng nhau bắt đầu, nhưng so ra liền sẽ phát hiện các nàng căn bản vô tâm tranh danh hiệu đệ nhất đệ nhị gì, bốn con ngựa có tốc độ chạy như đi trên đường, yên lặng vô ba, chỉ cần một đường trở lại tới đích liền thôi.
Nhưng vào lúc này tiếng ngựa hý lại vang lên, con ngựa Đinh Tử đang ngồi đột nhiên gào thét, giống như là hết sức thống khổ, mà đây chỉ là một trong nháy mắt, sau một khắc liền thấy con ngựa kia đột nhiên nổi điên, móng trước hung hăng đạp mặt đất, hai mắt đỏ đậm, sắc mặt hung ác độc địa, quay đầu cực nhanh chạy trốn. Con ngựa đột nhiên nổi điên, thân ngựa thập phần loạn lắc không ổn định, tựa như gặp được cái gì kích thích, liều mạng muốn đem Đinh Tử ném xuống đất.
Đinh Tử bị con ngựa hoảng loạn nổi điên hất, phản ứng trước tiên ôm chặt lấy cổ ngựa, hai chân dùng hết toàn lực bám vào hai bên thân ngựa, phòng ngừa bị ném ra. Lấy tốc độ chạy trốn như điên hiện tại, Đinh Tử dù có võ công thì bị ném ra cũng không chỉ bị thương nhẹ. Ánh mắt nàng như đầm sâu thăm thẳm, đây là chỗ không đúng của Lâm Giai Thiến? Cho rằng như vậy là có thể thương tổn được nàng? Có phần quá coi thường nàng.
Ngựa của Lâm Giai Thiến cùng Lam Nhược Lâm đã chạy xa, ngựa của Đinh Tử đột nhiên chấn kinh cuồn cuộn, người khác nghĩ cũng không đến trên người Lâm Giai Thiến, nàng ta xem như là tính chuẩn cái này.
“Sưu!” Ngựa điên thấy nhất thời ném Đinh Tử mãi không được, liền nện bước chạy vội lên, chỉ chốc lát không thấy hình bóng.
Ở một bên nhìn thi đấu, bọn người Lam Thanh Lăng, Lam Thanh Trọng sửng sốt, Lam Thanh Lăng phản ứng đầu tiên, phi nhanh mấy bước về phía ngựa ở một bên, xoay người cưỡi liền đuổi theo. Vân Hi Văn cũng tại lúc này kêu to: “Mau, trước đem biểu muội ta cứu về” Nói xong cũng xoay người lên ngựa đuổi theo, Tiết Vũ cùng Lam Thanh Trọng cũng đồng thời có động tác, ngựa trên đường cái lúc này cũng rất nhanh loạn lên.
“A!” ngựa của Vân Hi Vũ, Hạ Linh Nguyệt cùng Bạch Sương Tuyết cũng bởi vì một trận rối ren này mà bị kinh hoảng, cũng sôi nổi chạy hoảng loạn, ba người các nàng siết chặt dây cương cũng không cách nào khống chế ngựa chạy theo thăm dò tình huống của Đinh Tử, Vân Hi Vũ gấp đến sắc mặt đỏ bừng, càng gấp nàng càng thúc con ngựa bất động dưới thân chạy mau.
Ba con ngựa tung hoành ở giữa đường, điều này làm cho Tiết Vũ và Lam Thanh Trọng trễ một bước căn bản không cách nào tiến lên, lại vào lúc này ngựa của Hạ Linh Nguyệt bắt đầu trước nhảy sau đạp chạy loạn, Hạ Linh Nguyệt bị dọa sắc mặt tái nhợt, mắt bịt kín một tầng hơi nước như muốn khóc, giáo dục của tiểu thư khuê các dĩ vãng không để cho nàng kêu thành tiếng, nhưng tình huống hiện tại mọi người đều nhìn thấy nàng ở vào thế chịu dằn vặt không thể khống chế.
Nếu đổi thành Đinh Tử, nàng còn có biện pháp làm cho ngựa bình tĩnh trở lại, thế nhưng Hạ Linh Nguyệt chưa từng tập võ, thuật cưỡi ngựa cũng là kém nhất trong mấy người bọn họ, lúc này nàng sớm đã luống cuống, tay nắm dây cương đã ứ máu, cũng không dám thả lỏng mà gắt gao ghìm cương lại, nếu là bình thường thì hoàn hảo nhưng hiện tại ngựa đã phát cuồng nên chỉ biết làm ngược lại hoàn toàn. Con ngựa kia bắt đầu cuồng loạn chạy nhảy, thân thể hung hăng lay động, Hạ Linh Nguyệt khẩn trương đổ mồ hôi nhưng vẫn là chống cự không nổi con ngựa điên cuồng.
“A!” Chỉ thấy con ngựa kia thấy thời cơ đã đến, chân sau đạp xuống mặt đất, thân trước đột ngột giương lên đem Hạ Linh Nguyệt “Sưu” ném xuống mặt đất, lúc này nàng hoàn toàn không có phòng bị, bị hất như thế không chết cũng bị thương nặng. Tiết Vũ vừa mới chạy tới, liền nhìn thấy tình cảnh kinh người này, lập tức phi mau mấy bước, sau đó nhảy xuống ngựa, ở thời khắc mấu chốt một phen bắt được Hạ Linh Nguyệt đứng yên, cuối cùng cứu nàng một mạng.
Hạ Linh Nguyệt thân thể mềm nhũn, bị dọa căn bản đứng không nổi ngã vào trên người Tiết Vũ, Tiết Vũ quan tâm hỏi: “Không có sao chứ?”
“Không… việc …” Hạ Linh Nguyệt trắng mặt, lắc đầu, nhưng nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu cấp thiết nhìn Tiết Vũ, “Tử nhi… Mau nhìn xem, nàng không sao chứ?”
Đây chính là lo lắng của Tiết Vũ, vừa rồi ngựa của Đinh Tử điên cuồng lao đi như vậy, hắn cảm giác tim như ngừng đập, nếu không phải là ngựa của ba người Vân Hi Vũ các nàng chạy loạn ở trên đường, hắn sợ thương tổn các nàng nên cũng không vượt lên. Tiết Vũ trong mắt tràn đầy lo lắng nhìn phía phương xa, chỉ là hiện tại Vân Hi Vũ cùng Hạ Linh Nguyệt còn có Bạch Sương Tuyết đều bị khiếp sợ, nếu bỏ mặc các nàng ở trong này, nếu như xảy ra việc gì khác, hắn cũng không có biện pháp giao phó cùng Vân Hi Văn. Cũng may Lam Thanh Lăng cùng Vân Hi Văn đều đuổi theo, bằng bản lĩnh cùng thuật cưỡi ngựa của bọn họ, muốn cứu Đinh Tử cũng không phải việc khó.
Ngồi ở trên ngựa, Lam Thanh Trọng đang muốn vung mạnh roi ngựa đuổi theo đã ngừng tay, ha ha ha, hắn phát hiện một chuyện thú vị, thực sự rất thú vị!
Lam Thanh Lăng cùng Vân Hi Văn cực nhanh đuổi kịp ra, tìm một hồi nhưng vẫn không có tin tức Đinh Tử, trong lòng hai người đều thập phần lo lắng, Lam Thanh Lăng nhíu mày: “Chia làm hai đường tìm, sau khi tìm được lập tức tới đây hội hợp.”
“Được!” Vân Hi Văn nghiêm túc gật đầu, sau đó hai người một tả một hữu chia làm hai đường chạy đi, Lam Thanh Lăng sắc mặt vẫn không tốt, một là lo lắng Đinh Tử, hai là phẫn nộ, hắn cũng sẽ không ngốc cho rằng ngựa của Đinh Tử sẽ vô duyên vô cớ kinh hoảng, hắn hít sâu một hơi, đưa ngón tay vào trong miệng huýt sáo.
Sau một khắc năm hắc y nhân phi thân quỳ gối cách đó không xa chờ đợi mệnh lệnh của hắn: “Ta muốn tin tức của Đinh Tử, lập tức! Phát hiện có người dám tìm nàng phiền phức, cách sát vật luận*!”
*Cách sát vật luận: tùy ý giết chết, không cần truy rõ lý do.
Năm hắc y nhân sửng sốt, một người trong đó ngẩng đầu cẩn thận hỏi: “Nếu là Nhược Lâm công chúa hoặc là Giai Thiến quận chúa…”
“Giết!” Lam Thanh Lăng lộ ra tươi cười âm lãnh tàn khốc, “Du ngoạn ngoại thành rất dễ đụng phải du côn lưu manh, bị tiền dâm hậu sát, các nàng không khéo đụng phải, chỉ có thể là trách thân xui xẻo!”
Năm hắc y nhân hút một ngụm lãnh khí, chủ tử là thật sự nổi giận, thậm chí ngay cả đắc tội công chúa, Hoàng hậu cùng một nhà Lâm vương cũng không quan tâm, Lam Trác được Lam Thanh Lăng ỷ lại nhất, trên mặt lập tức lộ ra cười lạnh, phàm là chạm đến điểm mấu chốt của chủ tử, há là chết có thể tạ tội? Bất quá trong lòng hắn cũng không ngừng được lo lắng, chủ tử quan tâm một người như thế cũng không phải là chuyện tốt, sự kiện kia…
Hi vọng Đinh Tử này đừng khiến chủ tử thương tâm, nếu không hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào đem nàng thiên đao vạn quả!
Lấy Lam Trác dẫn đầu lại phân ra năm hướng, cùng Lam Thanh Lăng chia ra sáu hướng trên con đường này tìm kiếm Đinh Tử.
Lại nói Đinh Tử bị con ngựa điên kia một đường mang ra xa hơn mười mét, càng hướng chỗ sâu trong cánh rừng chạy đi, Đinh Tử càng cảm thấy không thích hợp, một loại dự cảm nguy hiểm làm cho nàng lên mười hai vạn phần tinh thần, làm cho nàng không phải suy nghĩ nhiều, vì hôm nay dạo chơi ngoại thành mà đặc biệt đi ủng ngắn, trực tiếp từ trong đó lấy ra một chủy thủ sắc bén, không lưu tình chút nào hung hăng đâm hướng cổ ngựa, con ngựa kia bị đau gào thét kêu to, máu tươi cuồn cuộn tuôn ra, Đinh Tử mặc bạch y ngồi một bên tự nhiên không thể may mắn tránh khỏi, lập tức bị phun tung toé, nhưng mà đỏ cùng bạch tương xứng, giống như hồng mai cao ngạo trên tuyết trắng, rất là diễm lệ.
Đinh Tử một cước đá vào bụng con ngựa mượn lực nhảy xuống đất, con ngựa “Phanh” một tiếng ngã xuống đất, nó hồi phục thần thức, trong mắt là hối hận không cam lòng cùng thần tình ủy khuất làm cho lòng người sinh thương tiếc.
Đinh Tử than nhẹ một tiếng, ngồi xổm người xuống quan sát thân ngựa, tìm một vòng lại phát hiện trên mông con ngựa đang cắm một loại tên nhỏ, quanh thân tên bao một tầng vải bông, lúc này đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ. Đây chính là vì sao ngựa của nàng đột nhiên phát điên hoảng loạn, mà người bắn mũi tên này cũng rất thông minh, làm tầng vải bông ngăn cản máu tươi chảy ra, làm cho người ta không dễ phát hiện, nếu Đinh Tử phát hiện ngựa bị thương sẽ trực tiếp buông tha đâm chết nó, ngựa này căn bản sẽ không phát cuồng chạy xa như vậy.
Phát cuồng! Chạy!
Chờ một chút…
Đinh Tử trong lòng cả kinh, chợt đứng lên, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm bốn phía, vừa rồi ngựa chạy trốn quá nhanh, nàng vừa rồi phục theo nó, không xem xét bốn phía có mai phục hay không, hiện tại mới phát hiện nàng đang ở một rừng cây xa lạ, xung quanh tất cả đều là cây liễu xanh miết, hình như đã không còn ở xung quanh hoa quế lâm, trong lòng Đinh Tử cũng không khỏi khẩn trương lên.
“Sàn sạt, sàn sạt.” Đúng lúc này, một trận âm thanh quần áo ma sát cây cỏ phát ra làm cho Đinh Tử càng thêm cảnh giác.
“Sưu sưu sưu!” Trong rừng cây đột nhiên xuất hiện năm tên hắc y nhân, bọn họ che mặt, làm cho Đinh Tử không thể nhận rõ diện mạo, nhưng nhìn toàn thân bọn họ, võ công chắc hẳn cũng không yếu. Đinh Tử nắm thật chặt chủy thủ trong tay, biểu hiện trên mặt nghiêm trọng, một đôi mắt đẹp lúc này u nhiên nở rộ, đen kịt tựa như vực sâu không đáy, đồng thời nổi lên lửa giận!
Đám hắc y nhân kia lúc này cũng hành động, cánh tay bọn họ vung lên, mỗi người từ phía sau lôi ra dây thừng thô to, trong mắt hiện lên sát ý, dây thừng trong tay chợt giương lên, nhất tề hướng Đinh Tử đánh tới.
Đinh Tử cười lạnh, nắm chủy thủ, trong tay vẽ ra một góc độ kỳ lạ, “Ba” chém đứt dây thừng nàng chặn ngang trước mặt, tên hắc y nhân ném ra này sửng sốt, linh hoạt lấy ra sợi dây thừng khác bình yên đứng thẳng, thanh âm hắn khàn khàn nói: “Không ngờ ngươi biết võ công, bất quá chỉ chút tài mọn này ngươi mơ tưởng địch lại chúng ta, hôm nay ngươi nhất định phải chết!“
Đinh Tử trong lòng hừ lạnh, lại phát hiện hắc y nhân đột nhiên thay đổi chiến thuật, vốn ban đầu đứng một loạt, đột nhiên tách ra bốn hướng đem nàng vây quanh, dây thừng trong tay bọn họ lại lần nữa tập kích tới, lần này có hai người một trước một sau đánh úp phía trước cùng phía sau lưng nàng, Đinh Tử chỉ phải chuyên tâm tránh thoát phương hướng công kích này, nhưng mà những hắc y nhân khác đã vung tay lên quấn lên chân cùng cổ nàng, hai người vốn công kích chuyển hướng cuốn lấy hai tay Đinh Tử. Làm xong trói buộc này, chỉ nghe hai người trong đó âm lãnh cười, nắm chặt dây thừng trong tay, xoay người lại hướng về phía sau chạy đi!
Đinh Tử bị dọa toát mồ hôi lạnh, những người này thế nhưng muốn giết nàng như ngũ mã phanh thây, lòng dạ thật là độc ác! Thủ đoạn thật tàn khốc!
Ngũ mã phanh thây là hình phạt chỉ triều đình mới có quyền sử dụng, những phủ bình thường cũng bởi vì loại hình phạt này không thể bảo lưu toàn thây nên căn bản sẽ không dùng, mà người bình thường cũng không có làm ra cái tội lỗi gì có thể nặng đến mức bị triều đình định là trọng tội, đối với loại trọng hình này, triều đình không mở ra bên ngoài. Những người này lại dám sử dụng, nếu bị triều đình biết, đó cũng là tội chết!
Bất quá bây giờ khiến Đinh Tử kinh hãi là những người này đã bắt đầu hành động, Đinh Tử cầm lấy dây thừng thô ráp đã muốn kéo ngược các hướng, đáng tiếc tất cả những người này đều là nam tử tinh tráng võ công bất phàm, nàng chịu sức ép như vậy, cả người căn bản không ra khí lực, nàng tự cứu chẳng những không có thành công, lúc này hai tay cùng hai chân đã bị kéo phân ra, trên cánh tay đã truyền đến tê dại và đau nhức, mồ hôi hột từ trên trán tuôn xuống, lại lôi ra thêm nửa bước thì tứ chi của nàng chắc chắn sẽ bị cứng rắn xả ra…
Trên đường thi đấu chạy tới một con ngựa cực nhanh, thiếu nữ lập tức cười tùy ý bừa bãi, thanh âm tua cờ va chạm thập phần vang dội, ba người Vân Hi Vũ đứng ở một bên chờ tin Đinh Tử trở về, còn có Tiết Vũ cùng Lam Thanh Trọng trên mặt đều mang theo vẻ tươi cười nhìn sang, sau một khắc đều lộ ra thất vọng.
Lam Nhược Lâm chạy tới, tốc độ không giảm thẳng đến khi xông qua khỏi điểm thi đấu, gọn gàng xuống ngựa, thập phần đắc ý đi tới: “Thái tử ca ca, ta là người thứ nhất đến đích đi, kỹ thuật cưỡi ngựa của ta tốt nhất!” Nàng vui vẻ vô tư, lại nhìn thấy những người khác biểu tình khác nhau, nhưng sắc mặt đều có chút không tốt, dù là Thái tử Lam Thanh Trọng ánh mắt nhìn phía nàng đều có chút rét run.
Lam Nhược Lâm nghi hoặc nhíu mày, bĩu môi hướng về phía Lam Thanh Trọng oán giận: “Thái tử ca ca, ta đua ngựa được hạng nhất, ngươi thế nào không cao hứng cho ta, còn mặt lạnh nhìn ta a?”
Lam Thanh Trọng khóe miệng bất ngờ lộ ra lãnh ý, đạm thanh nói: “Ở một bên đợi đi, vừa rồi ngựa của Đinh Tử chấn kinh, đường đệ cùng Vân Hi Văn đuổi theo rồi, ngươi yên tĩnh ngồi một bên chờ.”
Lam Nhược Lâm nghe thấy sửng sốt, lại cười vỗ tay nói: “Ngựa của Đinh Tử bị sợ hãi sao, thật tốt quá, tốt nhất nàng vĩnh viễn không về mới tốt!”
Vân Hi Vũ đột nhiên quát to một tiếng: “Công chúa là thiên kim ngọc thể, tự nhiên thân kiều thịt mắc, nhưng người khác cũng không phải tiện mệnh đáng chết. Biểu muội ta tính tình thiện lương thông minh, là nữ tử thật tốt, nàng nên hảo hảo sống, công chúa tốt nhất nói năng chừa chút đức, đỡ phải tạo nghiệt, tương lai còn không rõ!” Vân Hi Vũ đang lo lắng cho Đinh Tử, đáng tiếc nàng kỹ thuật cưỡi ngựa bình thường cũng không có võ công, đi sợ là thêm phiền đành phải chờ ở một bên, trong lòng chỉ sợ Đinh Tử gặp chuyện không may, hiện tại Lam Nhược Lâm lại rủa Đinh Tử đừng về, đây không phải là đổ dầu vào lửa sao?
Lúc này Vân Hi Vũ cũng không quản nói như vậy có phải phạm thượng hay không, trong lòng nàng thì khẩu khí kia thế nào cũng nuốt không trôi đi. Dù là Hạ Linh Nguyệt cùng Bạch Sương Tuyết cũng là lạnh mặt nhìn Lam Nhược Lâm, mặc dù không nói gì, nhưng biểu tình kia đã minh bạch các nàng đối với cái miệng Lam Nhược Lâm không ngăn cản chán ghét.
Lam Nhược Lâm chưa từng bị người đối xử như thế, đáy lòng thân là công chúa ngạo khí vừa ra, giơ tay lên liền hung hăng đánh Vân Hi Vũ bốn bạt tay, lúc muốn đánh ra cái thứ 5, Tiết Vũ lạnh mặt lạnh giọng cầm tay nàng nói: “Công chúa muốn dạy dỗ người, gì cần chính mình động thủ, không duyên cớ mất thân phận.” Tiết Vũ từ trước đến nay là tao nhã nhu hòa, còn chưa có ai gặp qua hắn lạnh mặt như vậy cùng người nói chuyện, Lam Nhược Lâm nhất thời bị dọa, trong lòng một trận buộc chặt, lại là không chịu thua nâng cao cằm.
“Nàng dám rủa ta, đánh nàng tiện nhân này đã là nhẹ, Tiểu Hậu gia chẳng lẽ là cho rằng bản công chúa giáo huấn một tội nhân phạm thượng cũng không thể?“
Vân Hi Vũ cười lạnh, hỏa khí không tán lại xông lên, nàng bây giờ cái gì cũng không sợ: “Dân nữ đương nhiên là công chúa đánh mắng đều được, chỉ bất quá ngươi ngăn cản ta nói, lại không ngăn cản được ta nghĩ. Công chúa làm được cũng đừng sợ bị nói, ngươi không lo lắng Tử nhi, ta lại không thể không lo, nàng là biểu muội của ta, là thân nhân của ta, ta nhưng làm không được cái hành vi xem thân nhân như súc vật này, càng không thể tạo nghiệp chướng bằng miệng nguyền rủa người khác không chết được tử tế!”
“Ngươi, tiện nhân, ngươi còn nói không dám, hôm nay ta đánh chết ngươi!” Lam Nhược Lâm giơ tay lên lại muốn đánh, Tiết Vũ lại đứng ở trước người Vân Hi Vũ, lạnh lùng nhìn Lam Nhược Lâm, “Công chúa, ta vẫn cảm thấy ngài rất đoan trang thiện lương, nguyên lai đây hết thảy đều là giả vờ sao? Nhưng ngươi cũng đừng quên đây không phải là hoàng cung, ngôn hành cử chỉ phải nghĩ rõ ràng minh bạch hãy làm tiếp, nếu không khiến người cười nhạo không nói, còn có thể mang đến ô danh cho ngươi.” Tiết Vũ lạnh lùng nhìn nghiêng, Lam Nhược Lâm sửng sốt, quay đầu nhìn sang, lại thấy các nàng tranh cãi ầm ĩ đã là đưa tới không ít du khách quan sát, còn có không ít người chỉ trỏ nàng, trong đó có quan gia tiểu thư cũng có bình dân bách tính, nhìn thấy Lam Nhược Lâm quay đầu lại đều thu hồi tay lập tức im lặng, chỉ bất quá ánh mắt kia nhìn về phía nàng trào phúng, chẳng đáng cùng khinh bỉ lại không giấu được.
Lam Nhược Lâm vì muốn đấu thắng, thế nhưng mặc kệ chết sống của quan gia nữ tử khác, còn tuyên bố chết là tốt nhất, bị người tức giận nói hai câu liền động thủ đánh người, còn muốn lại lần nữa giết chết quan gia nữ tử vô tội, việc trong nháy mắt truyền ra, nàng là công chúa không sai, mấy quan gia nữ tử này sinh ra không cao quý như nàng không sai, nhưng cha chú bọn họ đều là vì triều đình xuất lực, Lam Nhược Lâm có hành vi hoang đường như vậy không phải làm rét lạnh lòng người sao? Đây là nhân tâm Hoàng gia?
Căn bản cho tới bây giờ chưa từng quan tâm quan viên cùng trăm họ bán mạng vì bọn họ!
“Ba, ba!” Đột nhiên, Lam Thanh Trọng hướng về phía Lam Nhược Lâm quăng hai bạt tay, gầm lên, “Câm miệng, mỗi ngày chỉ biết làm loạn lên, ngươi cho dù bởi vì lo lắng nói sai, cũng không nên đối Vân tiểu thư xuất thủ, các ngươi đều là một lòng vì an toàn của Đinh nữ quan, hà tất động thủ tổn thương hòa khí, đều ở một bên yên tĩnh chờ đợi đi.”
Lam Thanh Trọng nói xong lại hướng về phía Vân Hi Vũ ôm quyền, xin lỗi nói, “Vân tiểu thư chớ trách, Nhược Lâm chính là xúc động khi chuyện xấu xảy ra, thế nhưng điểm xuất phát rõ ràng là tốt, nàng lại có thể nói ra điềm xấu, kỳ thực nàng cũng là lo lắng cho Đinh nữ quan, đúng rồi ngươi cùng Lâm Giai Thiến cùng đi ra ngoài, nàng ta đâu?”
Thái tử Lam Thanh Trọng đã vì Lam Nhược Lâm nói đạo lý, Vân Hi Vũ tự nhiên không thể không buông tha, mà hắn hiện lại hỏi hành tung của Lâm Giai Thiến, cũng xác thực càng làm cho người ta chú ý. Đúng vậy, Lâm Giai Thiến đi đâu rồi, thế nào chỉ có Lam Nhược Lâm đã trở về?
“Giai Thiến căn bản chạy không qua được ta, mới mấy bước ta đã hung hăng đem nàng bỏ lại, nàng ở phía sau kêu ta đã lâu, chỉ bất quá bị ném càng ngày càng xa, nàng tự nhiên so với ta trở về chậm hơn.” Lam Nhược Lâm rất là đắc ý nói, quay đầu nhìn về phía Tiết Vũ, nàng giỏi như thế, hắn sẽ nhìn thấy trong mắt thôi. Ai biết nhìn thấy lại là Tiết Vũ như có điều suy nghĩ, nhìn phía đường thi đấu lộ ra thần tình lo lắng, nhất thời trong lòng bực mình, chạy qua một bên ngồi hờn dỗi.
Một bên tiểu cung nữ lập tức cầm một thùng băng vốn dùng để giải khát lấy ra làm khăn cho Lam Nhược Lâm hai má tiêu sưng, Lam Nhược Lâm nghĩ tới đây càng thêm bực mình, cầm gương đồng không ngừng soi.
Thái tử ca ca thực sự là chán ghét, thế nhưng đánh mặt nàng, đối với nàng lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị cũng không sao, hôm nay lại dám đánh nàng. Nàng dù có đánh Vân Hi Vũ thì thế nào, chẳng qua là đích nữ miệng lưỡi của khai quốc Hậu mà thôi, nàng thân là đại công chúa còn có thể mắng nàng sao! Lam Nhược Lâm tức hận, nhìn lại Tiết Vũ bộ dáng lo lắng chờ đợi, ở trong lòng càng ác độc nghĩ, Đinh Tử tốt nhất bị ngựa ngã chết, lại bị giẫm nát thân thể, biến thành một đống thịt vụn mới tốt, để xem các ngươi còn lo lắng cái gì?
Đinh Tử đáng chết!
Đinh Tử cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy tử thần cách nàng gần như vậy, cả người đau nhói cùng âm thanh phát ra từ da thịt xương cốt đều nói cho nàng biết thân thể sắp đến cực hạn, đã không chịu nổi lực lôi kéo! Đinh Tử cổ ngẩng cao, đau kêu một tiếng.
Đột nhiên từ trong rừng cây xuất hiện năm người, năm người này từng người phân công, trực tiếp chạy đến trước mặt năm hắc y nhân đang lôi kéo dây thừng trên người Đinh Tử, từng người rất nhanh xuất thủ, dị biến đột ngột năm tên hắc y nhân không kịp phản ứng, toàn bộ ngã xuống, ngã nhào trên mặt đất, còn có thể nhìn thấy tròng mắt bọn họ trừng lớn không thể tin tưởng, thân thể cứng tại chỗ, động tác tay vẫn gắt gao nắm chặt dây thừng không hề thay đổi.
Lỗ Dương chạy vội hướng Đinh Tử, dùng kiếm lập tức đem dây thừng trên người Đinh Tử chém đứt, lập tức quỳ xuống đất: “Thuộc hạ vô năng làm cho chủ tử chịu khổ.”
Đinh Tử lắc lắc đầu, cổ bị dây thừng siết có chút đau nhói, giọng nói thập phần không thoải mái, nàng giọng khàn khàn nói: “Các ngươi tới đúng lúc.”
Xuất môn dạo chơi ngoại thành Đinh Tử không có khả năng không làm chuẩn bị, nàng mang theo Lỗ Dương, Vệ Hiên, Tháng Giêng, Ôn Hòa cùng Lương Hào âm thầm bảo hộ, về sau phát hiện còn có Lam Thanh Lăng nên Đinh Tử âm thầm làm cho Lỗ Dương mang theo bốn người đi xa, hiện tại thế lực của Đinh Tử vẫn chưa vững mạnh, vì thế không thể bại lộ quá sớm, biện pháp tốt nhất chính là không hiện ra.
Vừa rồi nếu là Đinh Tử có thể tự mình xử lý, nàng sẽ không gọi năm người đi ra, năm người Lỗ Dương cũng sẽ không xuất hiện, chỉ là bọn hắn vẫn cảm thấy đi ra quá trễ, nếu không trên người chủ tử cũng sẽ không lưu lại vết thương nhẹ, trong lòng mỗi người đều có chút buồn bực.
Đinh Tử lại không quá để ý, ở trong hoàng cung các loại nguy hiểm không đâu không có, chỉ bất quá lần này nàng tự mình cảm giác được ngũ mã phanh thây là đau như thế nào, cũng là kinh hãi, nàng thừa nhận nàng sợ, nàng rốt cuộc là sợ chết. Trong thế giới này nàng còn có Trí nhi, nàng không thể chết sớm như vậy, bởi vì sợ chết, cho nên nàng chọn lựa từ không để cho mình có hại thành phản kích. Nếu không khả năng chỉ với một cái âm mưu nho nhỏ cũng có thể làm cho nàng tử vong!
“Nhìn xem những người này trên người có cái gì đặc thù.”
Mấy người Lỗ Dương cấp tốc lật xem thân thể của năm tên hắc y, vừa rồi nếu không phải là bọn họ xuất hiện quá đột ngột, sợ là sẽ cùng năm hắc y nhân kia có một tràng ác chiến, bọn họ ở trong bóng tối nhìn những hắc y nhân này võ công không thua bọn họ, này không thể nghi ngờ làm cho mấy người Lỗ Dương có cảm giác nguy cơ. Bọn họ hiện tại tồn tại là vì chủ nhân làm việc, bảo hộ chủ nhân an toàn, nếu tương lai chủ nhân gặp nguy hiểm mà bọn hắn không có năng lực cứu trợ, vậy bọn họ sẽ là sống không cần thiết. Năm người thầm hạ quyết tâm, trở lại muốn càng thêm khắc khổ luyện võ cùng với học tập các loại bản lĩnh.
Trên tay vừa lộn vạt áo của hắc y nhân, rớt ra một khối mộc bài thủ công tinh xảo, mặt trên có một chữ ‘Lâm’ thập phần rõ ràng, Lỗ Dương ánh mắt lạnh lẽo, đứng dậy đưa cho Đinh Tử: “Chủ nhân, là người của Lâm vương phủ!”
Đinh Tử thân thủ liếc nhìn mộc bài trong tay, bốn người khác cũng lục soát được mộc bài từ trên người mấy hắc y nhân còn lại, đồng thời đem đồ vật đáng giá gì đó trên người của bọn họ đều lục soát đi ra.
Đinh Tử đột nhiên cười, đem năm mộc bài ném cho Lỗ Dương: “Giữ lại, tương lai có lẽ sẽ có chỗ trọng dụng, các ngươi đem y phục những người này cởi hết, phân hai, ba chồng lên nhau. Lương Hào a, ngươi từng nói qua đối với thuần thú rất có nghiên cứu phải không, hiện tại ta liền muốn nhìn một chút bản lĩnh thật sự của ngươi.” Trên mặt Đinh Tử lộ ra tươi cười quỷ mị, mâu trung âm trầm tựa hồ phiếm lục quang, tựa như một ác sói.
Những người khác sửng sốt một chút, sắc mặt có một tia quái dị chợt lóe lên, rất nhanh nghe mệnh đem thi thể năm hắc y lột hết, trong đó có hai người bày thành tư thế ôm đối phương, thân thể kề sát bộ dáng thập phần ái muội. Ba kẻ khác cũng là như thế này, chỉ bất quá lại nhiều thêm nam tử chính giữa, đầu năm người lại bị Đinh Tử mệnh lệnh mang đi.
“Đi, cho vị Giai Thiến quận chúa của Lâm vương phủ kia một kinh hỉ!”
“Chủ tử, vị quận chúa kia hẳn là đang ở phụ cận chờ thủ hạ hồi báo.” Lương Hào xoay người ly khai, năm người chẳng biết đi đâu, Vệ Hiên cười lạnh nói.
Đinh Tử mỉm cười gật đầu, rất là tán thành nói: “Sợ nàng ta đợi quá lâu mà buồn chán, chúng ta vẫn là mau một chút đi gặp nàng ta đi, nàng ta nhìn thấy chúng ta tất nhiên rất vui vẻ, một hồi các ngươi cũng không cần xuất hiện, ta sợ thoáng cái đối mặt nhiều người như vậy, nàng cao hứng ngất đi.”
“Chủ nhân yên tâm, chủ tử không bảo chúng ta tuyệt đối không đi ra!”
Đinh Tử mang theo Lỗ Dương xoay người ly khai.
Bên kia Lam Trác tìm đến Lam Thanh Lăng, trên mặt có một chút quỷ dị nói: “Chủ tử, phía trước phát hiện năm cỗ thi thể.”
“Đi, mau đi xem một chút!” Lam Thanh Lăng dọc theo đường đi tỉ mỉ kiểm tra dấu vết móng ngựa lưu lại tìm kiếm Đinh Tử, tốc độ tự nhiên so với tốc độ đi bình thường chậm hơn, nghe thấy từ ‘thi thể’ mặt Lam Thanh Lăng lập tức âm trầm xuống, bỏ qua roi ngựa, bay nhanh vọt tới.
Lúc đi tới bên cạnh cái Lam Trác gọi là thi thể, Lam Thanh Lăng cùng với bọn thủ hạ đều sửng sốt một lát, này… năm cái thi thể không đầu làm nghề xấu xa là cái tình huống thế nào? Lam Trác khóe mắt cũng co quắp, lúc hắn lần đầu tiên nhìn thấy cũng kinh sợ, thật sự là loại sự tình này hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, vừa buồn nôn lại tàn nhẫn, dù sao các loại cảm giác cùng xông tới, cuối cùng biến thành tê dại hết chỗ nói rồi.
“Chủ tử, thuộc hạ vừa mới điều tra qua, năm cỗ thi thể này hẳn là vừa mới chết, thi ôn còn chưa có lạnh, không biết cái đó và Đinh nữ quan có phải có quan hệ hay không…” Lam Trác có chút nghi ngờ cùng không giải thích được nói, loại thủ đoạn trừng phạt này thấy sao đều đủ ngoan, nếu thật là Đinh nữ quan làm, Lam Trác không thể không bội phục nàng, thủ đoạn của nữ nhân này dù là hắn nhìn đều có chút sởn tóc gáy, trong lòng mọc lên một ý niệm sợ hãi.
Ngươi nói người này đắc tội thế nào, chết cũng đã chết thôi, không chỉ cắt đầu ném đi đâu không biết, còn nghĩ lột sạch y phục người ta. Điều này cũng không sao, còn bày ra bộ dáng ‘đoạn tụ chi phích’ kia, hành vi rất là hèn mọn, ai nhìn đều cảm thấy mấy phần buồn nôn, đây là làm cho người ta sau khi chết cũng không thể an bình a!
Lam Thanh Lăng cười lạnh: “Bất kể là phải hay không phải, năm thi thể này làm cho ta nhìn mà phiền lòng, mang ra làm mồi dã thú.”
Đây là để cho bọn họ đến xác cũng không có a, Lam Trác lập tức lên tiếng trả lời phân công một người đem năm thi thể ném đi, Lam Thanh Lăng hí mắt suy nghĩ một chút: “Thi ôn còn chưa có lạnh, kia Đinh Tử rất có thể ở chung quanh đây ly khai, hẳn là còn chưa đi xa, truy!”
“Dạ, chủ tử!” Lam Thanh Lăng dẫn đầu đuổi theo ra, ngồi trên lưng ngựa khóe miệng hắn câu dẫn ra mạt cười, như là bất đắc dĩ như là lãnh khốc lại có một chút phức tạp.
Lâm Giai Thiến ở một chỗ bí mật trong rừng không ngừng thong thả bước qua bước lại, bên người nàng còn có ba gã hắc y nhân vốn yên lặng, trong lòng cũng bị hành vi của Lâm Giai Thiến làm cho có chút rối loạn.
“Không phải là giết chết một cô gái yếu đuối thôi sao, thế nhưng mất nhiều thời gian như vậy, quả thực quá vô dụng! Hồi vương phủ ta nhất định phải làm cho phụ vương trị tội các ngươi!” Lâm Giai Thiến cắn răng mắng, trong lòng lại không ngừng lo lắng. Vốn đối với kế hoạch lần này nàng có lòng tin tràn đầy, từ khi biết được Đinh Tử các nàng muốn du ngoạn, nàng liền cũng muốn đối phó Đinh Tử. Ở đây không giống hoàng cung, vùng ngoại ô rất tốt để hạ thủ, mà nay sớm lại nghe nói Lam Thanh Lăng bọn họ cũng xuất hiện ở đây, nàng lập tức gọi mấy nhân thủ, nàng cũng biết Lam Thanh Lăng bọn họ cũng có nuôi dưỡng mật thám của chính mình, nàng sợ nhân thủ quá ít thì kế hoạch sẽ có sai sót.
Phương diện thời gian nàng cũng canh rất tốt, Đinh Tử từ lúc đua ngựa đến khi bị mang đến cánh rừng rồi đến bị người của nàng phân thây, chết cũng là trong thời gian uống cạn chung trà, thế nhưng bây giờ đã hơn nửa canh giờ, dùng gấp đôi thời gian, Lâm Giai Thiến càng ngày càng cảm thấy là đã xảy ra chuyện.
Càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó quá không được bình thường, Lâm Giai Thiến không ngừng đi qua đi lại, bước chân dừng lại, đột nhiên ra lệnh: “Đi! Không thể đợi, các ngươi mau trở về, ta phải hồi hoa quế lâm nhìn tình huống. Đinh Tử, ngươi tốt nhất chết ở chỗ này, nếu không ta sẽ làm cho ngươi chết thống khổ hơn.”
“Dạ, quận chúa!” Ba gã hắc y nhân không lộ vẻ gì đáp một tiếng, xoay người ly khai.
Lâm Giai Thiến nghiến răng nghiến lợi thầm hận, nàng dù được phụ vương sủng ái, có thể sử dụng chút ít ám vệ của phụ vương, đáng tiếc những người này lại không phải thật tâm phục tùng nàng, thật là đáng chết! Lâm Giai Thiến cũng không nghĩ lại, nàng ta làm việc này vốn không phải phạm vi làm việc của ám vệ, dù được đồng ý Lâm vương, bọn họ vốn cũng không phải là thuần phục Lâm Giai Thiến một quận chúa không có quyền kế thừa Lâm vương phủ, họ đều cảm thấy có chút ủy khuất, sự tình phát sinh biến cố, nàng không tự mình tìm nguyên nhân còn nghi ngờ ám vệ làm việc bất lợi, ở đây đi đi lại lại không ngừng mắng bọn họ, tượng đất còn có ba phần tính tình, không tức giận mới là lạ.
Nàng ta vừa nói xong lời này thì ba gã hắc y nhân lập tức xoay người ly khai, Lâm Giai Thiến tức giận giậm chân, nắm dây cương xoay người đang muốn lên ngựa ly khai, đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ trong rừng cây, nàng ta kinh ngạc quay đầu, lập tức kinh hãi lùi về sau mấy bước.
Lại thấy trong rừng cây đối diện có sói hoang chậm rãi bước đi thong thả đi ra, hai mắt lóe lục quang, chúng nó giương miệng, lộ ra hàm răng bén nhọn, tai dựng thẳng, trong ánh mắt có vui sướng khi nhìn thấy con mồi, đang từ từ tới gần nàng ta. Lâm Giai Thiến cả kinh, lập tức hiểu tình cảnh của mình, nàng giật mình tựa như nhảy dựng lên, nắm dây cương nhanh chóng lên ngựa, hung hăng rút roi ngựa đánh vào trên người ngựa, con ngựa tại lúc nhìn thấy bầy sói đã bị dọa đến bốn chân run run, căn bản là bất động, Lâm Giai Thiến liền càng đánh mạnh hơn cũng không cách nào làm cho ngựa khởi bước. Nàng ta tức giận đến ngu muội, nắm roi ngựa, trước tiên vung roi ra sau đầu, tàn bạo đánh vào mắt ngựa! Mắt ngựa lập tức phun máu!
Con ngựa kia thê lương kêu lên, quá đau làm cho nó quên sợ hãi, Lâm Giai Thiến lúc này hung hăng rút roi định đánh, con ngựa kia theo bản năng giơ lên bốn chân, chạy vội mà đi.
Lâm Giai Thiến trong lòng không bình tĩnh, lại thấy con ngựa kia đột nhiên mềm nhũn ngã xuống, Lâm Giai Thiến bị dọa quay đầu lại, lại thấy phía sau có hai con sói lao đến há mồm hung hăng cắn chân sau của con ngựa, con ngựa kia đau đến chết, hoàn toàn không có lại khả năng chạy trốn.
Lâm Giai Thiến kinh hãi, vội vã đứng dậy, ngựa đã vô dụng, nàng chỉ có dựa vào đôi chân của mình, lúc này Lâm Giai Thiến thập phần hối hận, nàng vì sao lúc trước sợ khổ sợ mệt không có học võ, không có học khinh công, nếu không hiện tại nàng cũng sẽ không nguy cấp như vậy! Ác sói đuổi theo phía sau làm cho Lâm Giai Thiến dù chạy trốn cũng thường quay đầu lại, muốn nhìn xem sói còn cách bao xa, chỉ là nàng ta càng thấy đám sói càng lúc càng gần.
Lâm Giai Thiến lúc này cũng không quản hình tượng rống to lên: “Mau tới, người đâu, cứu mạng a, có sói!”
“Người đâu, mau tới a, các ngươi chết ở đâu rồi, ta là quận chúa, các ngươi mau trở lại, mau trở lại, cứu mạng a! A a a!” Lâm Giai Thiến gân cổ la hét, trong mắt con sói phía sau chợt lóe lục quang, “Ngao” kêu một tiếng, chạy vội lên, một ngụm cắn chân sau Lâm Giai Thiến, Lâm Giai Thiến chợt té nhào về phía trước, nàng ta lại không quản được có bao nhiêu chật vật, nàng ta chỉ biết là hiện tại chân của mình đau quá, đau làm cho nàng ta run rẩy toàn thân, mồ hôi lạnh mồ hôi nóng đều toát ra, đau đến đá chân, một cước đá trúng thân thể một con sói trong đó, con sói kia tức giận gầm lên, há mồm “Hự” một ngụm cắn ở đùi trên của Lâm Giai Thiến, hung hăng hất đầu, một miếng thịt cùng quần liên đới trên đùi của Lâm Giai Thiến bị cứng rắn xé ra, Lâm Giai Thiến đau thét lên, con sói vốn đang cắn chân kia của Lâm Giai Thiến tựa hồ cũng cắn đúng chỗ thịt mà nó rất hứng thú, cắn lấy chân Lâm Giai Thiến không buông miệng, một phát trực tiếp xé rách chỗ quần áo trên chân xuống, lúc nhìn đến đôi chân trắng nõn của Lâm Giai Thiến, trong mắt lóe ra nhanh hơn, “Hự” một cái, một miếng thịt bàn chân của Lâm Giai Thiến lại bị cắn xé ra!
Lâm Giai Thiến lúc này đã đau chết lặng, trên mặt trên người mồ hôi ướt như mưa xối qua, nhìn kỹ, ở dưới thắt lưng còn ẩn ẩn có dịch thể vàng vàng chậm rãi chảy ra, chảy xuống mặt đất trở thành một dòng nước, cũng không biết Lâm Giai Thiến là bị dọa quá độ hay là đau quá độ, thế nhưng không khống chế được.
Nàng ta lúc này trên mặt đẫm mồ hôi, làm cho khuôn mặt vốn trang điểm tỉ mỉ cũng thay đổi toàn bộ thành mặt hoa, thập phần chật vật.
Có lẽ là bởi vì mùi máu tươi, đám sói kia nhìn chỗ bị cắn xé Lâm Giai Thiến, giương miệng thỉnh thoảng chảy ra nước bọt, hai con trong đó tiếp tục hung hăng táp tới chân Lâm Giai Thiến!
“A… A!” Lâm Giai Thiến khàn giọng la lên, đã đau đến không còn khí lực, mà nàng kêu như quỷ rống, cũng làm cho ám vệ Lâm vương phủ vừa ly khai cảm thấy không thích hợp, ba người liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó nói, “Mau trở về, quận chúa có khả năng đã xảy ra chuyện!”
Ba người cực nhanh chạy tới, nhìn thấy chính là Lâm Giai Thiến té trên mặt đất, vây xung quanh là một đám sói, đang hướng về phía chân nàng ta cùng cắn xé, trong mồm chúng nó nhai nhai thỉnh thoảng có máu loãng chảy ra ngoài rơi xuống mặt đất, mặt Lâm Giai Thiến sớm không còn chút máu, hai mắt kinh khủng lại trốn cũng không thể trốn.
Ba người kinh hãi, trong lòng một trận sợ hãi.
Quận chúa này tuy đáng ghét, nhưng rốt cuộc là Lâm vương để cho bọn họ xuất môn bảo hộ nghe mệnh lệnh hành sự, nếu để Lâm Giai Thiến bị thương trở lại, bọn họ cũng đừng muốn sống. Ba người kinh hãi chạy đến, rút kiếm “Roẹt” một tiếng đâm vào thân một con sói, sói kia đau quát to một tiếng, hắc y nhân còn muốn đâm thêm kiếm thứ hai, sói kia lại nhảy lui về phía sau, mấy con sói khác thấy trạng thái như vậy, chật vật liếc mắt nhìn Lâm Giai Thiến một cái rồi thông minh cũng không tham ăn nữa, quay đầu chạy vội ra cánh rừng.
Ba gã hắc y nhân rất muốn giết chúng nó trút hận, nhưng bây giờ trọng yếu nhất là Lâm Giai Thiến, ba người vừa nhìn, nhất thời hút khí, trên đùi phải của Lâm Giai Thiến bị cắn rụng vài khối thịt, chân trái cũng bị cắn mất tảng thịt lớn, năm ngón chân có hai ngón bị cắn thấy xương trắng, còn lại trực tiếp bị cắn đứt. Tình huống như vậy bọn họ nhìn cũng sửng sốt!
Làm sao bây giờ? Này làm sao mang quận chúa trở lại phục mệnh! Bọn họ sẽ hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
“Này… Tại sao đang tốt lại…” Một gã hắc y nhân trong đó giọng rõ ràng có tia sợ hãi.
Một gã khác cắn răng, tàn bạo trừng mắt nhìn Lâm Giai Thiến đã đau ngất đi, nếu không phải là nàng ta tâm tư ác độc muốn hại người khác, làm sao sẽ xui xẻo đụng tới cảnh này, nàng ta chỉ là đơn thuần đua ngựa thì hiện tại đã an toàn đi trở về, đáng đời! Thế nhưng trong lòng lại một mảnh cụt hứng, tuyệt vọng nói: “Còn có thể làm sao, trước đỡ quận chúa trở lại, chúng ta lại tự vẫn tạ tội đi, nếu không người nhà của chúng ta một cũng đừng nghĩ sống.“
Trong mắt hai hắc y nhân khác không khỏi lộ ra hận ý vô biên, lại chỉ có thể gật đầu đồng ý, đỡ Lâm Giai Thiến đi hướng hoa quế lâm, vì cánh rừng rậm này ở một góc khác của hoa quế lâm, nếu muốn trở về thành thì trước phải ngang qua hoa quế lâm rồi mới về thành, ba hắc y nhân võ công không thấp, đi bộ rất nhanh, thời gian uống cạn chung trà đã trở lại nơi đua ngựa lúc đầu.
Mọi người nhìn thấy bộ dáng của Lâm Giai Thiến đều thay đổi sắc mặt, hắc y nhân chỉ có thể nói Lâm Giai Thiến đua ngựa đi lầm đường, không may gặp phải sói nên bị tập kích.
Bọn họ cũng không thể nói Lâm Giai Thiến vì muốn giết chết Đinh Tử trong lúc thi đấu, kết quả chính mình lại xui xẻo như thế đi. Mặc dù mấy hắc y nhân này cũng rất hoài nghi đám sói làm thế nào vào được cánh rừng kia, nhưng tập tính loại động vật hoang dại này cũng không coi là chuẩn, làng hoặc là thành trấn quanh đây cũng thường có dã thú làm ác, bầy sói này xuất hiện tuy quái dị nhưng cũng đều là hợp lý.
Mà Lam Nhược Lâm và Hạ Linh Nguyệt là tiểu thư được nuông chiều từ bé, nhìn thấy Lâm Giai Thiến bị cắn mất thịt cùng chân lộ xương trắng, trực tiếp che miệng nôn khan, hắc y nhân giải thích một phen rồi vội vã mang theo Lâm Giai Thiến hồi Lâm vương phủ trị liệu, tâm tình những người khác đều thập phần nặng nề.
Đầu tiên là ngựa của Đinh Tử chấn kinh, hiện tại Lâm Giai Thiến cũng bị dã thú tập kích, tình huống này bọn họ trước kia chưa từng gặp qua, nghĩ đến vết thương nhìn thấy mà giật mình kia, trong lòng cũng theo từng đợt nghĩ mà sợ.
Mà xa xa chỗ rừng cây, Đinh Tử lúc này ngạo nghễ đứng thẳng, mặt đối mặt với Lam Thanh Lăng sắc mặt bất thiện, nhìn nhau hồi lâu, đều không nói.
Lam Thanh Lăng ánh mắt vẫn chớp động dị quang nào đó, lúc này hướng Đinh Tử vươn tay…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]