Chương trước
Chương sau
Những năm gần đây Ngô Song ở trước mặt An Vương gia vẫn lấy hình tượng ôn nhu hiền thục, yếu đuối làm người, An Vương gia bình thường cho dù lạnh lùng hay bất cận nhân tình thì cũng chưa bao giờ phát tính tình với bà, việc này vẫn là lần đầu tiên!

Ngô Song không khỏi có chút luống cuống.

Bởi vì sự kiện này truyền quá nhanh, vốn cho dù tin tức lớn hơn nữa cũng sẽ không chỉ trong một ngày truyền đến xôn xao dư luận, vì thế Ngô Song ngay từ đầu chỉ phái người nghe được, Đinh Tử muốn bán đồ cưới đúng như bà ta nghĩ đến trước đó, việc này làm thập phần thuận lợi, Ngô Song hiện tại đang rất hài lòng, sao biết việc này lại đột nhiên có biến hóa chứ?

Kỳ thực nếu theo trình tự phát triển bình thường, việc này ít nhất phải dăm ba bữa mới truyền lớn lên, nếu như vậy Ngô Song tự nhiên có biện pháp đè xuống, nhưng Đinh Tử lại bán trang sức, bán cửa hàng, đồ trang sức trong đồ cưới của chính mình, còn có vũ nương, qua tay cũng có ba loại người, mà ba loại người này chính là nơi tin tức truyền bá nhanh nhất.

Tửu lâu kia tất nhiên không cần phải nói, một ngày tiếp đãi trên dưới một trăm người đến dùng cơm, những người này nghe được tin mới lại nói cho người họ mới quen hoặc bằng hữu tốt để trò chuyện, còn có thể không hài lòng sao? Còn đồ trang sức trong cửa hàng đều là nơi các phu nhân tiểu thư danh môn quyền quý đi vào, chỉ cần việc này bị một người biết, cùng ngày toàn bộ phủ sẽ truyền ra.

Về phần ma ma kia lại càng là hạng người đi nhiều chuyện, cùng một vài phủ quyền quý đều thập phần quen biết, mấy ma ma này đại thể có chuyện để nói sẽ tới, cũng thập phần bát quái, việc này qua tay ba loại người này truyền bá, tin tức có thể không cấp tốc truyền đi mới hết sức kỳ quái.

Đinh Tử muốn chính là hiệu quả này, một vạn lượng bạc này Đinh Tử thật đúng là chướng mắt đi, Lâm Hổ bên kia là hùng bá Nam Thành, địa bàn kia là của bọn hắn, sau cũng mở ra cho người đến thành Nam an cư, đều có thu tiền thuê nhất định, mạng lưới tình báo của Đinh Tử cũng thong thả thuận lợi mở rộng, tửu lâu cùng sòng bạc, hiện tại càng ngày càng buôn bán phát đạt, từ lúc ba năm trước đây Đinh Tử đã trả hết nợ hơn mười hai vạn lượng cho Tuệ Tuyệt sư thái, tiền lời hơn ba năm này, tài sản Đinh Tử nắm trong tay tuyệt không ít.

Mà Đinh Tử muốn làm như vậy, chẳng qua là chuyện thả con tép, bắt con tôm.

Từ khi nàng vào phủ, Ngô Song đầu tiên là phái mấy người có tâm tư gây rối vào viện của nàng, Tuyết Hoa Tuyết Bích kia không phải là như vậy sao, mặc dù Đinh Tử vẫn không thể khẳng định Tuyết Bích là người của ai, thế nhưng tám phần cũng cùng Ngô Song thoát không khỏi liên quan, Tuyết Hoa kia càng lớn mật làm bậy, ngay cả Đinh Tử là Thế tử phi cũng không nhìn ở trong mắt, nếu như không có chỗ dựa cường mà hữu lực vững chắc, mấy nha hoàn này dám to gan như vậy sao?

Sau Lâm Vương phủ thọ yến, Ngô Song ác độc đã làm cho nàng không thể không phòng.

Nàng không tiếc hỏa thiêu Song Mãn viện cho Ngô Song một bài học, cũng ra tay xử trí Tuyết Hoa, Ngô Song còn không biết thu lại, thế nhưng lại muốn hướng trong phòng nàng công khai nhét người, Ngô Song không biết bà ta một lần lại một lần đạp phá điểm mấu chốt của Đinh Tử.

Trên Thịnh Vinh điện nhận lấy bảy vũ nương này, Đinh Tử đã tính toán sẽ cho Ngô Song một lần đả kích mạnh mẽ, các ngươi đều muốn hướng trong phòng ta nhét người, các ngươi đều muốn cho ta không thoải mái, rất tốt, ta liền cho các ngươi nếm thử tư vị ‘Đau’ một lần!

Người như Ngô Song, là nhìn không được người khác tốt, Đinh Tử Lam Nguyệt viện càng loạn, bà càng thống khoái.

Cho nên bà ta bức bách Đinh Tử nhận bảy người Tĩnh Thất, Đinh Tử liền biết thời biết thế đem người nhận, đồng thời còn chỉ rõ thân phận bảy vũ nương, thế là chuyện dựng gánh hát thuận lý thành chương, Ngô Song khôn khéo tự nhiên sẽ biết sân khấu kịch này dựng sẽ phí bao nhiêu tiền, nhưng nếu có thể cho Đinh Tử một đả kích thống khoái, bà ta tự nhiên sẽ coi như nhìn không thấy, sau đó cho Đinh Tử một đả kích thống khoái.

Tất cả đúng như Đinh Tử phỏng đoán, Ngô Song muốn cho Đinh Tử khó xử, đương nhiên phải đả kích uy vọng của nàng ở trong phủ, Đinh Tử bị ủy khuất, Lam Thanh Lăng lại náo loạn một hồi, trước đoạt quyền quản lý riêng tại Lam Nguyệt viện, sau đó Đinh Tử bên ngoài tiến hành dựa theo Ngô Song chờ mong, kì thực là bắt đầu phản kích.

Mẹ chồng nàng dâu ở chung từ xưa đến nay đều là nan đề khó khăn nhất, đồng thời cũng là chuyện bị người nói say sưa nhất, một chút tin tức cũng có thể khiến người ta thảo luận, huống chi đây là phát sinh trong Thân vương phủ, một chút việc nhỏ cũng có thể viết thành văn chương. Mọi người đều đồng tình người yếu, trong chuyện này Đinh Tử không thể nghi ngờ bởi vì bị bức bách trở thành người yếu, còn nữa, Đinh Tử trước đây là tấm gương cho binh sĩ giúp đỡ bách tính trị liệu ôn dịch, đầu tiên liền để lại trong lòng bách tính ấn tượng là loại người rất thân thiết với người khác, danh hiệu là người tốt, hiện tại lại bị loại ủy khuất này, những người này sẽ cùng lên án công khai Ngô Song vô tình cùng tính toán chi li.

Trong phủ này Ngô Song sợ hãi nhất, cũng đem đến cho bà ta vô thượng quang vinh chính là An Vương gia, nhưng mà An Vương gia là đệ nhất thân vương Đại Tề, chỉ cần vừa xuất hiện sẽ có vô số chỉ trỏ, một thân vương phủ ngay cả một vạn lượng bạc đều không lấy ra được, quả thực là mất hết mặt mũi Đại Tề, vì việc này Hoàng thượng đã chỉ trích An Vương gia quản thúc không được nữ nhân của mình, chuyện trong phủ náo xôn xao dư luận, có thể nghĩ An Vương gia biết việc này sẽ phẫn nộ thế nào rồi!

An Vương gia vốn từ trên chiến trường giết giặt ra, nóng giận, con ngươi bạo trừng, hai tròng mắt đỏ tươi, giống như Diêm La lấy mạng, vẻ mặt như thế Ngô Song cho tới bây giờ không thấy được, bà ta đã bị dọa nói không ra lời.

An Vương gia cười lạnh: “Ngô Song, đừng tưởng rằng ngươi làm gì bản vương không biết, ngươi dường như không thể nhìn Thế tử phi sống thư thái một chút đúng không?”

“Vương gia, thiếp thân oan uổng, thiếp thân tuyệt đối không có ý xấu, lúc trước chuyện này ngài cũng biết a, thiếp thân chỉ muốn cho Thế tử phi biết tiền này kiếm không dễ, không thể tùy tiện tiêu xài, thiếp thân tất cả điểm xuất phát là vì tốt cho nàng a.”

An Vương vung vạt áo, ngồi trên một cái bàn khác, thản nhiên nói: “Vậy chuyện có người bảo nàng dùng của hồi môn bồi bạc, chẳng lẽ không phải ngươi nói?”

Ngô Song trên mặt trắng bạch, lúc trước bà ta chỉ muốn đả kích Đinh Tử, ai có thể nghĩ đến Đinh Tử thế nhưng thật làm như thế, lúc trước Đinh Tử vào phủ chỉ có hiện ngân hơn năm vạn hai, trong khoảng thời gian này ở trong phủ Đinh Tử mặc dù khen thưởng một ít hạ nhân, nhưng tối đa là một trăm lượng, Ngô Song biết Đinh Tử tuyệt đối có thể lấy ra số tiền kia, thế nhưng chuyện đến phu gia (nhà chồng) mà dùng đồ cưới sống qua ngày thì đều là những người không được sủng, chỉ ôm bạc sống qua ngày, Ngô Song vốn muốn lấy việc này đả kích Đinh Tử, nếu Đinh Tử từ chối hoặc giao chậm, Ngô Nguyệt Nga lúc này sẽ thuận thế thay nàng ra bạc, sau đó Ngô Song tự sẽ khích lệ Ngô Nguyệt Nga mấy câu.

Cái gọi là bắt người tay ngắn, Ngô Nguyệt Nga này bị Lam Thanh Lăng thu vào trong phòng, đương nhiên là chuyện thuận lý thành chương, ai biết Đinh Tử thế nhưng tính một đường khác, ngược lại hại bà ta vào cảnh bất nghĩa ác độc!

“Vương gia, thiếp thân cũng không biết chuyện tại sao lại phát triển thành cái dạng này, lúc trước Thế tử phi vào phủ, thiếp thân đã xem qua đồ cưới của nàng, lúc đó nhìn nàng có không ít hiện ngân, thô sơ giản lược tính toán cũng có năm vạn lượng, thiếp thân nghĩ Thế tử phi cũng có thể lấy ra bạc, lúc này mới làm cho nàng bổ sung lại tiền bạc, nếu biết Thế tử phi sẽ bán đồ cưới, thôn trang cùng cửa hàng, thiếp thân tuyệt sẽ không để cho loại chuyện khiến An Vương phủ mất mặt này phát sinh a.” Ngô Song trong ánh mắt hàm lệ, bộ dáng thập phần ủy khuất.

An Vương trầm mặc một chút, khóe miệng mím chặt: “Đi, gọi Thế tử và Thế tử phi qua đây!”

Ngoài cửa lập tức có thị vệ chạy đi Lam Nguyệt viện truyền lời.

Ngô Song ánh mắt hơi đổi, bất quá lập tức bình tĩnh, chuyện này phát triển cách mong muốn có chút lệch khỏi quỹ đạo, nhưng chỉ nghĩ một hồi đối chất bà ta sẽ đổ tội danh Đinh Tử bất nghĩa, chỉ trích Đinh Tử cố ý hao tổn bà ta, cố ý bại hoại thanh danh An Vương phủ như vậy, đến lúc đó vẫn có thể làm cho Đinh Tử vạn kiếp bất phục!

Chỉ chốc lát Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử liền qua đây, Đinh Tử một thân y phục màu trắng nhạt, trên mặt bị dọa trắng bệch, tinh thần cũng không được khá lắm, hai người vừa vào phòng, Đinh Tử “Phù phù” một tiếng quỳ gối trước mặt An Vương gia, viền mắt lập tức đỏ liên tục xin lỗi: “Phụ vương là con dâu không phải, con dâu không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, con dâu chỉ là phái người muốn xoay chuyển một chút bạc, ai biết truyền ra loại chuyện này. Thế tử vừa rồi liền cùng con dâu nói chuyện ngày hôm nay, con dâu thế nhưng làm cho phụ vương mất mặt ngay trước mặt nhiều triều thần như vậy, con dâu không còn lời nào để nói, ô ô ô.” Nói xong liền thấp giọng khóc lên.

Đang chờ vấn tội Đinh Tử, An Vương gia Ngô Song lại nghẹn một hơi, nhất thời nói không ra lời, người ta đều nhận tội, đem một ít trách nhiệm đều ôm ở trên người, ngươi còn thế nào trách phạt, lại nói tiếp việc này cũng không thể toàn là tội của Đinh Tử a.

Ngô Song nhìn An Vương gia biểu tình hòa hoãn một ít, trong lòng hận, liền nhẹ giọng nói: “Thế tử phi làm cái gì vậy, vương gia làm sao sẽ trách ngươi, mặc dù việc này là ngươi dẫn ra, nhưng rốt cuộc ngươi cũng không phải cố ý, cái gọi là người không biết thì vô tội, ngươi cũng không biết hành động của ngươi sẽ đem An Vương phủ rơi vào cảnh bất nghĩa. Aiz, chỉ có thể nói có vài người chính là không muốn An Vương phủ chúng ta tốt, không có việc gì liền đùa giỡn một chút tâm địa gian xảo vô dụng, ai vậy có thể dự liệu được đây?”

Ngô Song tuy bề ngoài an ủi, nhưng nói ra đều là chỉ trích Đinh Tử làm việc không có đầu óc, đem chuyện này náo dư luận xôn xao, trực tiếp đem chuyện này định tội trên người Đinh Tử.

Đinh Tử ô ô ô thấp giọng khóc, gật đầu lia lịa: “Vâng, đều là con dâu không phải, con dâu có tội, con dâu cầu phụ vương trách phạt.”

An Vương gia mày nhăn lại, mấy chuyện hậu trạch này hắn thường ngày phiền chán nhất, Đinh Tử đã nhận tội, hắn cũng không muốn bàn lại : “Ngươi đã biết có tội, chuyện này liền giao cho ngươi tự mình xử lý, đi chỗ mấy địa phương đó tự mình giải thích rõ cho bản vương, chuyện này không phải An Vương phủ bức ép ngươi.”

Đinh Tử thân thể dừng một chút, vẫn gật đầu đồng ý, thấy chuyện đã xong, An Vương vừa muốn phất tay đuổi người, lại nghe đến Lam Thanh Lăng đột nhiên quát: “Nàng dám đi, ta liền bỏ nàng” Đinh Tử lập tức bị dọa trắng mặt không nói lời nào, Lam Thanh Lăng sau đó hướng về phía An Vương gia lạnh mặt châm chọc nói, “Rốt cuộc là người bên gối ngươi, thiên vị cũng thực lợi hại a.”

“Nếu không phải là bà ta ỷ vào việc chưởng quản ức hiếp Thế tử phi, nàng làm sao sẽ bán đồ cưới. Thế tử phi là người hiểu chuyện, biết gia hòa vạn sự hưng, không muốn đem chuyện náo lớn, lúc này mới chủ động thừa nhận tất cả đều là nàng sai. Ngươi thế nhưng còn lên mặt, làm cho nàng tự mình đi giải thích, giải thích cái gì? Ngươi bảo nàng sau này như thế nào làm người? Nếu để cho nàng giải thích An Vương tham luyến mỹ sắc, chỉ nghe tiểu thiếp bên người vọng ngôn, sủng thiếp diệt đích tức (con dâu dòng chính),bản Thế tử bồi nàng đi nói!”

“Hỗn trướng, ngươi dám cùng lão tử nói như vậy, rõ ràng là chính nàng thừa nhận sai lầm của mình, việc này cũng là bởi vì nàng dựng sân khấu kịch gây nên, bản vương cho nàng đi giải thích có gì không đúng?” An Vương gia tức giận mặt đỏ lên, chỉ là Lam Thanh Lăng lại hoàn toàn không quan tâm hắn tức giận bao nhiêu.

“Phi! Thế tử phi cũng không phải phụng hoàng mệnh làm việc, những nữ nhân kia vào phủ chính là vũ nương, các nàng không khiêu vũ còn giữ làm nha hoàn sử dụng sao?”

“Nhưng nàng rốt cuộc tiêu hơn vạn lượng bạc, nàng không nên bỏ ra sao? Chính nàng yêu thích hưởng thụ, đương nhiên phải chính mình gánh vác!”

Lam Thanh Lăng trào phúng hướng về phía An Vương cười lạnh nói: “Nói như vậy, phụ vương thích đồ cổ tranh chữ gì, mua về phủ, còn muốn chính mình tự gánh vác bạc sao, đó cũng là chính ngươi hưởng thụ.” An Vương tức giận lại tăng, muốn nói gì, Lam Thanh Lăng đột nhiên mặt không chút thay đổi nói, “Hay là nói phụ vương căn bản không xem chúng ta trở thành người một nhà, căn bản không xem bản Thế tử là nhi tử, không xem bản Thế tử cùng Thế tử phi là chủ tử vương phủ này, chủ tử vương phủ này chính mình mua thứ gì còn muốn chính mình tự gánh vác để tiêu xài, bị buộc lấy ra không đủ bạc, tự mình nghĩ biện pháp bán thành hiện ngân, sự tình náo lớn, khổ chủ chính mình xin lỗi không được, còn muốn trách phạt nàng.”

“Hừ! Phụ vương nếu không xem bản Thế tử là nhi tử, vậy ngày mai bản Thế tử liền cùng Thế tử phi xuất ngoại xây phủ, đỡ phải khiến ngươi nhìn rồi chướng mắt, làm nhi tử há có thể làm cho lão tử sống không thoải mái như thế?”

Lam Thanh Lăng lời này là muốn cùng An Vương trực tiếp thoát ly phụ tử, không muốn nhận hắn làm phụ vương!

An Vương gia tức giận ngực thở gấp gáp, nửa ngày nói không nên lời, ánh mắt hắn hung hăng trừng lớn, môi mím thật chặt, song quyền nắm thật chặt, thân thể tức giận run rẩy lên, trong phòng không khí càng căng thẳng, làm cho bầu không khí trong phòng càng thêm buộc chặt, Ngô Song cảm giác được An Vương kiềm chế lửa giận, đây là chưa từng có, dù vừa rồi hướng về phía bà ta phát hỏa, cùng hiện tại so sánh đều là gặp sư phụ.

Thật lâu An Vương gia lúc này mới thuận lợi hít thở: “Con dâu đã biết sai rồi, việc này cứ như vậy, quên đi, việc này vương phi hành sự cũng quá lỗ mãng, cứ định như vậy đi!” An Vương đây là tự tìm bậc thang cho mình, nhận thua?

Đinh Tử ánh mắt hơi chuyển động, nhìn Lam Thanh Lăng bên cạnh, trong lòng xẹt qua tia khác thường, đối với phương thức phụ tử này ở chung thật đúng là kỳ quái a…

Đinh Tử vừa mới nghĩ như vậy, An Vương gia đột nhiên gầm nhẹ: “Ngươi là nhi tử lão tử, liền vĩnh viễn đều là nhi tử lão tử, muốn thoát ly lão tử, nghĩ cũng đừng nghĩ, đồ hỗn trướng ngươi!”

Lam Thanh Lăng hừ lạnh một tiếng, một bộ dáng không để ý tới An Vương.

Đinh Tử rõ ràng cảm giác được trán An Vương gia gân xanh nổi lên, “Ba” một chưởng đem cái bàn đập nát triệt để, Đinh Tử bị Lam Thanh Lăng ôm lấy, vì phòng ngừa mảnh vụn đả thương nàng, nhưng mà Ngô Song kia không ai bảo hộ, sớm bị dọa lui ở một bên không dám ra, An Vương gia đập phá một vòng cũng hóa giải bớt tức giận: “Thế tử phi việc này vẫn là làm quá xúc động, có chuyện gì khó xử nói cùng bản vương, bản vương sao lại ép mình con dâu lấy đồ cưới đi bán!”

Lam Thanh Lăng mím môi, híp mắt nói: “Phụ vương lúc nào quản chuyện hậu viện, ngươi không phải đã nói, hậu trạch là địa phương của nữ nhân, nam nhân đều ở bên ngoài chiến trường sao?”

An Vương gia sửng sốt một chút, coi như ngoài ý muốn Lam Thanh Lăng còn nhớ rõ lời của hắn, hắn quay đầu nhìn Ngô Song: “Vương phi hành sự cũng có sơ hở, ngươi nói chuyện này ngươi định xử lý như thế nào?”

“Này… Vương gia, lần này là thiếp thân nghĩ không chu toàn, vẫn cho là Thế tử phi hẳn là có hiện ngân trả tiền, liền không nghĩ nhiều, sự tình náo đến lớn như vậy, thiếp thân cũng không còn mặt mũi gánh vác việc phủ, thỉnh vương gia chọn người khác thích hợp, thiếp thân thẹn với vương gia tín nhiệm.” Ngô Song chủ động ủy quyền, An Vương gia nghe lại khẽ nhíu mày, Đinh Tử khóe miệng cười lạnh.

Ngô Song học cũng thật mau, lời đầu tiên đi nhận sai, mới là bắt được bùa bảo hộ.

Ngay cả Đinh Tử cũng biết, trong phủ hiện tại chỉ có một Phong di nương, thân thể vẫn không tốt nên ít xuất phủ, tự nhiên không cách nào tiếp chưởng việc phủ, hôm nay chuyện này chính là Ngô Song cùng Đinh Tử náo ra, nếu là Ngô Song không thích hợp, Đinh Tử thân là vãn bối cũng đồng dạng không thích hợp, đường đường An Vương phủ cũng không thể giao cho hạ nhân xử lý, bằng không càng bị cười nhạo, vì thế An Vương phủ này tạm thời chỉ có Ngô Song thích hợp quản lý việc phủ nhất.

Nhìn đáy mắt Ngô Song ẩn giấu tiếu ý, Đinh Tử trào phúng, Ngô Song vẫn không ý thức được điểm mấu chốt sự tình ở đâu, Đinh Tử muốn việc chưởng quản, nhưng sẽ không cho là một sự kiện này liền có thể từ trong tay Ngô Song đoạt lấy, nàng cũng căn bản không muốn bởi vì chuyện này mà đoạt được, nàng chỉ muốn ở trong lòng An Vương gia gieo hạt giống nhân tố bất định mà thôi!

“Ai nói trong tay Thế tử phi còn có hiện ngân? Vương phi lúc nào đối với đồ cưới trong tay Thế tử phi để ý như thế?” Thanh âm Lam Thanh Lăng như huyền băng dọa người rét run, An Vương gia cũng nhíu mày, lại không nói chuyện.

“Đi, đem sổ sách trong phòng Thế tử phi lấy đến, vương phi đã muốn tra, hôm nay bản Thế tử liền cùng các ngươi nói cho minh bạch, ngươi có bao nhiêu khinh người quá đáng!” Lam Thanh Lăng, Đinh Tử đến An viện, Hỉ nhi liền theo đứng ở bên ngoài, vừa nghe Lam Thanh Lăng mệnh lệnh nàng lập tức trở lại Lam Nguyệt viện.

Ngô Song vừa nghe, trong lòng khó hiểu, mơ hồ có chút dự cảm bất hảo, chỉ chốc lát Hỉ nhi trở lại trong tay cầm một sổ sách, Lam Thanh Lăng lấy ra, trực tiếp đưa cho An Vương gia: “Thế tử phi hiểu một chút y thuật, chuyện này mọi người đều biết, nàng bình thường rất ít xuất phủ, nhưng từ lúc xuất giá, liền dùng tiền mua một nơi trong kinh thành gọi là Hòa Bình y quán, cho tới nay đều lấy giá thấp nhất trong kinh thành bán thuốc cho bách tính bình dân mua không nổi dược. Vương phi nhìn thấy năm vạn lượng bạc kia, là vì muốn bồi đủ chênh lệch giá những dược liệu này. Thế tử phi những năm gần đây vẫn kiên trì dùng tiền lời đồ cưới thôn trang cửa hàng của chính mình bổ sung cho phí dụng y quán này, năm vạn lượng bạc kia trong đồ cưới đúng là có, bất quá vào phủ không bao lâu liền bị Thế tử phi quyên cho Hòa Bình y quán. Vương phi nếu không tin, tự nhiên có thể phái người đi thăm dò tra xét Hòa Bình y quán có thu tiền này hay không, còn có mấy năm nay là dựa vào cái gì giúp đỡ, ngươi còn có nghi vấn gì không?”

“Trong tay Thế tử phi không có hiện ngân, ngươi ép chặt như thế, ngươi nói nàng không lấy thôn trang cửa hàng xoay chuyển thì lấy cái gì? Vương phi làm được, vẫn nên ít lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử đi, chuyện ngày hôm nay bản Thế tử nhớ kỹ! Bản Thế tử, dầu gì tiền nuôi nữ nhân của mình còn ra được, lúc nào việc chưởng quản không ra nổi bạc, ngươi cứ báo cho bản Thế tử biết, bản Thế tử còn có một hai chỗ sản nghiệp như vậy, đủ tiền trả chi tiêu của Lam Nguyệt viện.” Lam Thanh Lăng không nói nửa điểm dư thừa để phản kích, trực tiếp đem Ngô Song một gậy đánh cho tỉnh mộng.

An Vương gia cũng ngây ngẩn nhìn Đinh Tử, Đinh Tử làm việc thiện, nếu bị người biết Đinh Tử bởi vì cứu trợ bách tính kinh thành mà bị bức bách bán trang bán cửa hàng, kia Ngô Song An Vương phi này có thể bị nước bọt nhổ cho chết đuối, chỉ vào cột sống mà mắng, cũng đủ bức điên nàng!

Mặt Ngô Song trắng bệch cũng nói không ra lời nữa, An Vương gia thật sâu nhìn Đinh Tử, người từ lúc vào trong phòng tới giờ vẫn cúi đầu, lúc này nghe thấy Lam Thanh Lăng nói thế, trực tiếp xoay người làm ổ ở trong lòng Lam Thanh Lăng không chịu ngẩng đầu, bộ dáng hoàn toàn không giải thích cho mình kia lại thần kỳ ủy khuất, ngược lại càng làm người ta đồng tình.

“Bản vương biết, chuyện này cho Thế tử phi chịu ủy khuất, Thanh Lăng mang Thế tử phi trở về đi.” An Vương gia nói xong, Lam Thanh Lăng không vui còn muốn nói điều gì, Đinh Tử lại kéo ống tay áo của hắn, Lam Thanh Lăng mới gương mặt lạnh lùng mang Đinh Tử ly khai An viện.

An Vương đột nhiên quay người lại, Ngô Song bị dọa run run, khóe miệng An Vương thế nhưng treo vẻ mỉm cười, chỉ là trong mắt lại không có nhiệt độ gì: “Chuyện này thật là ngươi sơ sẩy sao?” Chuyện vừa nói một khi truyền đi, toàn bộ An Vương phủ sẽ bị người người phỉ nhổ.

“Vương gia, thiếp thân thật không rõ ràng lắm…”

“Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi, ngày mai thu dọn một chút chuyển về Song Mãn viện đi, bản vương mệt mỏi không muốn nghe.” An Vương khoát tay chặn lại, không cho cự tuyệt nói.

Ngô Song cắn chặt môi dưới, cố gắng nhìn An Vương gia, người cũng đã không hề nhìn bà ta, Ngô Song thấy An Vương ý đã quyết, chỉ ôn nhu nói: “Lần này là thiếp thân không chu toàn, làm cho vương gia nhiễu tâm, là thiếp thân không phải, thiếp thân nhất định sẽ không tái phạm sai lầm như vậy, thiếp thân cáo lui trước.”

Lúc Ngô Song bước đi thân thể lảo đảo, một bộ dáng bị thiên đại đả kích, đáng tiếc An Vương gia vẫn không có chú ý tới bà ta.

“Đi ra.” Ngô Song vừa ly khai, An Vương đột nhiên kêu lên, một người áo xám liền bước vào phòng, quỳ trên mặt đất nói, “Vương gia.”

“Đi thăm dò điều tra chuyện Hòa Bình y quán kia.“

“Dạ, vương gia!” Người tới gọi là Lam Bình, là thân tín của An Vương, chính là thủ lĩnh ám vệ An Vương phủ, người tới xoay người ly khai cho người đi điều tra.

Khi Lam Đủ cầm tư liệu trở về, An Vương gia xem qua lại tiếp tục trầm mặc, đột nhiên thấp giọng nói: “Bản vương sớm phải biết, mẫu hậu sao có thể tìm cho Thanh Lăng một nữ nhân bình thường dược chứ?”

“A, bản vương cũng thật muốn nhìn nàng có thể gây ra nhiều sóng gió a.”

Lam Đủ không khỏi dò hỏi: “Kia không cần tiếp tục điều tra Thế tử phi?”

An Vương gia đã lâu không nói gì, Lam Bình cũng không hỏi, An Vương gia thanh âm khàn khàn nói: “Lam Bình, ngươi không cảm thấy nàng cùng một người rất giống sao?”

Lam Bình sửng sốt, nhìn biểu tình trên mặt An Vương gia, lại cúi đầu cái gì cũng không nói, lấy hiểu biết của hắn đối với An Vương gia, hắn hiện tại căn bản không cần trả lời, đây chỉ là người lẩm bẩm mà thôi! Quả nhiên An Vương gia không nói nữa, cũng không để ý Lam Bình có có trả lời hay không, hắn chỉ như rơi vào trong hồi ức…

Ngô Song trở lại gian phòng, lại càng đứng ngồi khó yên, lần này An Vương xác thực không truy cứu thêm trách nhiệm của bà ta, thế nhưng thái độ đối với bà ta lại thần kỳ lạnh lùng, cái loại thái độ không muốn liếc nhìn bà một cái này làm cho Ngô Song thập phần hoảng hốt.

Đúng như Đinh Tử nói, tất cả vinh quang của Ngô Song đều là An Vương cho, lúc nào An Vương không kiên nhẫn, lúc nào chán ghét, hết thảy vinh quang có thể biến mất vô tung trong nháy mắt, bà ta sẽ biến thành không có gì cả. Bà ta đột nhiên biết đả kích lần này Đinh Tử mạng lại, không chỉ làm cho bà ta chật vật, mà sau khi bà ta gả vào An Vương phủ, lần đầu tiên gặp trọng đại nguy cơ.

Ngô Song nghĩ tới đây, đầu óc trống rỗng, mộng mị từng đợt, bà ta tìm đến bốn nha hoàn Mộ Nguyệt, làm cho các nàng không ngừng nghĩ phương pháp khiến An Vương hồi tâm chuyển ý, hiện tại An Vương tuy tịch thu việc quản lý trong phủ, nhưng đây rốt cuộc là một câu nói của hắn, Ngô Song nghĩ lúc An Vương gia chưa triệt để hết hy vọng đối với bà ta, phải cấp tốc xoay người mới là quan trọng!

Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử trở về Lam Nguyệt viện liền dùng một chút đồ ăn, An Vương gia vừa hồi phủ liền làm ầm ĩ việc này, hiện tại đã là buổi trưa, hai người cùng nhau chen chúc trên nhuyễn tháp, Lam Thanh Lăng ôm thắt lưng Đinh Tử, nhẹ nhàng ngửi hương hoa nhàn nhạt trên người Đinh Tử, khóe miệng hơi rung động.

Trong tư tưởng của Lam Thanh Lăng, bất luận năm đó mẫu thân hắn chết có liên quan đến Ngô Song hay không, thế nhưng Đường di này vào lúc tang lễ mẫu thân chưa hết liền cùng An Vương có cẩu thả, bà ta cũng đã trở thành địch nhân của Lam Thanh Lăng. Đương nhiên không có mấy người nữ nhân ưu tú như Đinh Tử vậy, có công phu tự bảo vệ mình, có thể Ngô Song ban đầu bị bức bách, nhưng cái gọi là một cây làm chẳng nên non, hai chuyện cá nhân, không cần thiết chỉ là An Vương gia phá hủy quy cư đơn giản như vậy.

Ngô Song tướng mạo tuy không tệ, thế nhưng Lam Thanh Lăng đã từng nhìn thấy chân dung mẫu thân, so với Ngô Song lại càng mỹ lệ xinh đẹp, ngay cả Phong di nương trong phủ mặc dù thân thể yếu đuối, tướng mạo cũng không tầm thường, năm đó rốt cuộc ai trước ai sau phản bội mẫu thân Lam Thanh Lăng, hiện tại đã không phải là chuyện hắn quan tâm, bởi vì hai người kia cũng đồng thời phản bội Lam Thanh Lăng lúc tuổi nhỏ.

Giống như An Vương gia không để ý tới việc hậu trạch, Lam Thanh Lăng cũng không để ý quá nhiều, hắn không phải là không muốn loại trừ Ngô Song, chỉ là tìm không được cơ hội mà thôi. Hắn rốt cuộc là con riêng, nếu như cùng nữ nhân của An Vương gia đi gần quá, sẽ có nhàn thoại truyền ra, nếu không phải tiếp cận, hắn cũng khó bắt được nhược điểm của Ngô Song, oán khí mấy năm nay được Đinh Tử giúp đỡ giải phóng, lúc này tâm tình Lam Thanh Lăng có thể không tốt sao?

“Như vậy, Ngô Song có thể thành thật một chút, bất quá tất nhiên là đang suy nghĩ âm mưu gì khác đi.” Đinh Tử tựa trước ngực Lam Thanh Lăng nói, người nào đó nhàn nhạt ừ một tiếng, đầu chui ở trên vai Đinh Tử, môi có điểm không thành thật hôn liếm, thân thể Đinh Tử run lên một cái, quay đầu bịt kín môi Lam Thanh Lăng.

“Thanh Lăng, chàng mỗi lần gặp phụ vương đều giống như phát hỏa, cũng không tốt.”

Lam Thanh Lăng trên mặt lạnh lẽo: “Ta cùng với hắn không có biện pháp dễ nói chuyện.”

Trong lòng Đinh Tử thở dài, điều này cũng không trách Lam Thanh Lăng, chuyện mẫu thân, hắn vốn oán An Vương, về sau hắn thiếu chút nữa bị Lam Thanh Nhiên giết chết, lúc đó An Vương lại đánh chửi Lam Thanh Lăng, loại phản bội cùng không tín nhiệm này đã mọc rễ ở sâu trong lòng Lam Thanh Lăng, lúc trước thoát khỏi vương phủ là cảm thấy An Vương đối với hắn có sát ý, mặc dù hắn về sau biết rõ điều đó không có khả năng, thế nhưng đã từng chịu cái loại thương tổn này đều sẽ có bản năng bảo hộ mình, mỗi lần thấy An Vương gia cũng không thể tâm bình khí hòa, nàng vẫn có thể lý giải.

“Là ta lắm mồm, lần này còn phải tạ tướng công giúp, ta mới có thể làm cho kế hoạch tiến hành thuận lợi như thế.” Đinh Tử ôm thắt lưng Lam Thanh Lăng, lần này nàng muốn đả kích Ngô Song, phải cho Lam Thanh Lăng một chút ngon ngọt mới được, nghĩ nghĩ, đầu liền tựa trước ngực Lam Thanh Lăng.

Lưu quang trong mắt Lam Thanh Lăng lóe ra, cuối cùng ánh mắt dần dần tinh thần sa sút, giống như sao trời buổi tối, trong mê huyễn có nhiều mị lực: “Nương tử đây là muốn dụ hoặc vi phu sao?”

Đinh Tử không nói gì, chỉ cúi đầu thấp hơn, Lam Thanh Lăng nâng cằm Đinh Tử, mỹ nhân như ngọc, gò má trong trắng lộ hồng, mắt sáng bóng như thủy tinh lung linh, tất cả ảnh ngược đều là vẽ hình bóng Lam Thanh Lăng, Lam Thanh Lăng hô hấp căng thẳng, cúi đầu, liền hôn sâu vào.

Đinh Tử rất thuận theo, ôm thắt lưng Lam Thanh Lăng, phối hợp theo động tác Lam Thanh Lăng, đây là lần đầu tiên Đinh Tử phối hợp như vậy, trong lòng Lam Thanh Lăng vui sướng không ngừng, lại cố ý lên mặt nói: “Vi phu làm hết thảy đều là vì chúng ta, tuyệt đối không có ý tứ muốn cho nàng tự nguyện hiến thân!” Dù là có, Lam Thanh Lăng hiện tại cũng sẽ không thừa nhận.

Đinh Tử cười thật tươi, đôi mắt cong cong như ánh trăng, khiến tâm thần Lam Thanh Lăng rung động, “Ngao” một tiếng, xoay người che ở trên người Đinh Tử, mặt Đinh Tử, toàn thân Đinh Tử, đều bị lửa hôn của Lam Thanh Lăng càng quét, lấm tấm làm đẹp trên da thịt trắng nõn của nàng, như một bức họa thượng đẳng, càng thêm làm người ta mê muội trong đó.

Trong phòng tiếng rên rỉ nữ tính cùng nam tính thở gấp không ngừng giao triền cùng một chỗ, như họa như nhạc, bất luận kẻ nào nhìn cũng không khỏi mặt đỏ tim đập, quên hết tất cả.

Tất cả sắc tình qua đi, Lam Thanh Lăng cùng Đinh Tử không vội mặc quần áo, hai người cùng lõa thể ôm nhau cùng một chỗ, hưởng thụ vui thích cùng ôn nhu, thân thể hai người đổ mồ hôi ướt nhẹp, hai người lại vẫn ôm chặt, sau khi hô hấp thoáng bằng phẳng, Lam Thanh Lăng nhẹ vỗ về mái tóc ẩm ướt của Đinh Tử, trong mắt tràn đầy sủng nịch: “Lúc nào đuổi Ngô Nguyệt Nga đi.”

Nữ nhân một thân lóng lánh ánh kim kia, Lam Thanh Lăng đến bây giờ cũng không nhớ kỹ nàng ta hình dáng thế nào, ngược lại luôn bị một thân trang sức của nàng đâm đau mắt, nếu Ngô Nguyệt Nga biết nàng cố ý trang điểm hấp dẫn người, cuối cùng lại làm cho người ta bởi vì phản cảm gai mắt mà cho tới bây giờ không thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta, có thể tức đến thổ huyết hay không đây?

Đinh Tử ôm thắt lưng Lam Thanh Lăng, cánh tay đặt lên thắt lưng vừa phải và hữu lực, Đinh Tử phát hiện đây là bộ phận mà nàng thích nhất trên thân thể Lam Thanh Lăng: “À, nàng không gấp, trong phủ còn vài người phải xử lý nha, hiện tại mặc dù quyền nắm Lam Nguyệt viện ta lấy tới tay, thế nhưng viện này còn cần thanh lý một chút, còn có kẻ không ra tay ta còn không biết là người của ai, việc này còn cần cùng Thủy ma ma thảo luận một chút mới biết được. Đầu tiên phải đem viện chúng ta xây dựng thành tường đồng vách sắt, đến lúc đó mới không có hậu cố chi ưu.”

“Nương tử làm việc, ta còn có cái gì không yên lòng chứ?” Đinh Tử cong môi, đối với Lam Thanh Lăng khích lệ, nàng rất an tâm tiếp nhận.

“Nương tử lần này làm cho vi phu cao hứng như thế, vi phu cũng nói cho ngươi biết một tin tức.” Đinh Tử ngẩng đầu nhìn Lam Thanh Lăng, “Là về cậu em vợ kia của ta.”

“Trí nhi, hắn đã xảy ra chuyện gì?” Đinh Tử lập tức khẩn trương hỏi.

Lam Thanh Lăng đỡ lưng Đinh Tử, an ủi, trên mặt có chút không vui, vẫn nói: “Hoàng thượng mặc dù thu binh quyền Lâm Vương, thế nhưng đây đều là bộ hạ cũ của Lâm Vương, biểu hiện bề ngoài thuận theo, nhưng sau lung còn không biết có tâm địa gian xảo gì đâu, vì thế Hoàng thượng muốn phái người lấy danh nghĩa tuần tra đi vào lục soát tội chứng những người này, thật tình thuận theo Hoàng thượng nhất định phải trọng thưởng, nếu có ý xấu, Hoàng thượng sẽ một đao xử lý.”

“Hoàng thượng chọn Trí nhi đi?” mày Đinh Tử nhíu lại.

Đinh Trí từ sau khi thi đậu trạng nguyên, liền thành ngự sử giám sát, là một tiểu quan không tính quá trọng yếu nhưng cũng có chút quyền lực, đương nhiên lấy tư lịch của Đinh Trí an bài như thế cũng rất bình thường, Đinh Trí ở giám sát viện cũng vẫn không có đại sự gì cần xuất đầu, Hoàng thượng lần này đột nhiên lại phái hắn đi, môn đạo (ẩn tình) có phần nhiều.

Đầu tiên, chức vị Đinh Trí quá thấp, chính là Đinh Trí bởi vì sự kiện lần này bị Hoàng thượng đề cử, cao nhất cũng không hơn hai cấp, một tiểu quan lục phẩm quản đại tướng ba bốn phẩm trên tay Lâm Vương gia này được sao? Bất quá Đinh Trí là cậu em vợ An Vương Thế tử, điểm ấy cũng làm người ta kiêng dè một ít, nhưng mà Đinh Tử cùng Lâm Vương phủ mâu thuẫn đã không phải là một đôi lời có thể nói rõ ràng, Lâm Vương phủ suy tàn, cũng bởi vì Đinh Tử bị tập kích dẫn dắt phản ứng dây chuyền, Lâm Vương bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội cùng hắn mưu phản tự ăn quả đắng có liên quan, nhưng không thể nói cùng nàng một chút quan hệ cũng không có.

Đinh Trí cậu em vợ của An Vương Thế tử, đồng thời cũng là cừu nhân Lâm Vương, đến lúc đó nếu có tướng lĩnh thật tình thuần phục Lâm Vương muốn ám hại Đinh Trí thì làm sao bây giờ? Hoàng thượng sẽ không thể không nghĩ tới việc này, lại cố ý kêu Đinh Trí đi xử lý, đây là coi trọng hay là muốn cảnh tỉnh Đinh Tử, hay nói đúng hơn là An Vương phủ? Nói cho bọn hắn biết, Đại Tề này là của Hoàng thượng, bất luận đứng cao tới đâu, chỉ cần có hai lòng, Lâm Vương phủ chính là kết quả?

Đinh Tử không khỏi có chút lo lắng, Lam Thanh Lăng ôm nàng nói: “Nương tử yên tâm, đến lúc đó ta sẽ bảo Lam Trác phái một số người bảo hộ hắn.”

Đinh Trí từ nhỏ liền đi theo Đinh Tử học võ, hiện tại Đinh Tử không tiện xuất phủ, võ Đinh Trí học liền do Lam Thanh Lăng toàn quyền phụ trách, hai người mặc dù có chút không hợp nhau, thế nhưng ở loại chuyện này tuyệt đối sẽ không qua loa, Lam Thanh Lăng vừa nói như thế, Đinh Tử có thể buông tâm một chút.

“Hoàng thượng có nói thời gian nào cho Trí nhi xuất phát không?”

Tam đại biên giới nơi Đại Tề đóng quân, theo thứ tự là Ninh vương canh giữ ở biên cảnh Nam Thái, canh giữ ở Phong Nguyên cùng phía sau Đông Mộc Hồng gia quân, cùng với An Vương trấn thủ biên cảnh Đại Liêu.

Lâm Vương gia cùng ngũ đại Hậu gia, thì lại phân biệt canh giữ ở vùng đông nam Đại Tề, vùng bên cạnh duyên hải và sông Cảnh, sông Đào, phía đông là hai tiểu quốc ven biển Tú Lâm, Lâm Việt, binh tướng ở đây ba năm đổi một nhóm, tổng cộng thiết lập hai điểm đóng quân, những người khác không có nhậm chức Đô đốc sẽ bị Hoàng thượng phái đến một ít thành của Đại Tề, vì phòng ngừa một ít sự kiện tham ô, đồng dạng ba năm đổi một nhóm.

Năm nay vừa lúc là Lâm Vương gia đóng quân cảnh biên, vốn sau nửa tháng Lâm Vương liền phải trở lại biên cảnh, ai biết lần này lại không trở về được, bờ sông Đào mấy chục năm nay không có phát sinh chuyện gì, nhưng lại là địa phương quan trọng, nửa điểm chậm trễ cũng không được, hơn nữa nơi đó bởi vì cách Đại Liêu cũng không quá xa, dân phong rất cởi mở, dân chúng cũng rất bưu hãn, Đinh Trí đi chuyến này tất cả đều không rõ.

“Mười ngày sau, đúng thời gian Lâm Vương trở lại biên quan.” Hoàng thượng tiếp thu binh quyền của Lâm Vương, hiện tại phái Đinh Trí xuất hành coi như là đại diện thiên tử đi tuần, người bình thường cũng không dám đơn giản động đến Đinh Trí.

“Nhanh như vậy a.” Đinh Trí xuất hành lần này, sợ là trong thời gian ngắn cũng chưa về được, mười ngày cũng không thể chuẩn bị được gì.

“Ngày mai ta hạ triều trở về, hồi thị lan phủ với nàng xem một chút đi.” Lam Thanh Lăng vỗ vỗ Đinh Tử, cẩn thận nói.

Lam Thanh Lăng nếu không đi cùng Đinh Tử, nàng nhất định cũng muốn chạy về nhà, Đinh Tử gật đầu: “Nghe lời chàng.”

Sáng sớm hôm sau, Đinh Tử tiễn Lam Thanh Lăng cùng An Vương gia xuất phủ, liền có hạ nhân báo vương phi tới.

Đinh Tử thân thể vừa động, cười nói: “Mau mời vào.” Sau đó Đinh Tử mang theo mấy người Hỉ nhi cùng chờ ở phòng khách.

Ngày hôm qua chuyện An Vương gia vừa hồi phủ liền giận mắng Ngô Song, sợ là trong phủ không ai không biết, cũng biết lúc trước Ngô Song đến chỗ Đinh Tử bức nàng ra bạc để đả kích Đinh Tử, trái lại chính mình ăn quả đắng, lúc này hạ nhân trong phủ cũng không khỏi âm thầm nói thầm, không ngờ vương phi cầm giữ vương phủ nhiều năm như vậy, cũng bị thua đau, đối với Đinh Tử trái lại càng tôn kính không dám chậm trễ.

Ngô Song hôm nay một thân lam nhạt thêu ám văn, trên đầu chỉ cài hai cây trâm trắng trong thuần khiết, một thân điệu thấp mộc mạc đi tới, ngày xưa Ngô Nguyệt Nga theo đuôi cùng vào cùng ra, hôm nay lại lấy lý do thân thể khó chịu mà không đi theo Ngô Song thỉnh an, kì thực còn không phải sợ theo bà ta cùng bị mất mặt sao?

“Mẫu phi hôm qua ngủ có ngon giấc không?” Đinh Tử cười híp mắt hỏi, ngày hôm qua xảy ra loại chuyện đó, Ngô Song ngủ thế nào, hôm nay trước khi xuất môn bà ta cố ý thoa một tầng phấn thật dày, mới miễn cưỡng che sắc mặt ảm đạm của mình, Đinh Tử nói như vậy không thể nghi ngờ là lấy đao đâm bà ta.

Ngô Song trong lòng hận không thôi, trên mặt lại tươi cười không chê vào đâu được: “Bản vương phi hôm nay tới là vì chuyện lúc trước tỏ vẻ một chút áy náy.”

Đinh Tử không hiểu nói: “Mẫu phi có cái gì không đúng, tại sao muốn cùng ta nhận lỗi?”

“Ta làm trưởng bối, luôn muốn lấy kinh nghiệm nhân sinh của ta giáo dục vãn bối các ngươi một hai, lại không có hỏi rõ Thế tử phi có chỗ khó xử gì, đây là bản vương phi sơ sót. Cũng là Thế tử phi quá khách khí, thật có khó khăn thế nào không cùng bản vương phi nói một chút a, nhìn đem chuyện này náo lớn như vậy, bản vương phi trong lòng cũng không chịu nổi.” Thật đúng là vội vàng đến tìm phiền toái, trong trong ngoài ngoài tựa như hướng Đinh Tử trên người đẩy trách nhiệm.

Đinh Tử ôn nhu nói: “Mẫu phi nói phải, là bản Thế tử phi sai lầm, ngày đó thấy mẫu phi hỏa khí lớn như vậy, bản Thế tử phi cũng không dám lại nói lấy không ra tiền bạc, sợ nói ra càng khiến mẫu phi càng thêm không hài lòng, nên chưa nói, ai biết sự tình náo lớn như vậy chứ?” Ngươi có thể đẩy, ta cũng có thể đẩy.

Ngô Song ánh mắt lạnh lãnh, lại nói: “Lại nói tiếp Thế tử phi lần này cũng là quá vô tâm, bản vương phi nghĩ nghĩ tiền bạc này vẫn là do việc chưởng quản ra, bản vương phi đã cùng phòng thu chi kia xem xét, Thế tử phi sẽ không phải bán đồ cưới tư trang, chỉ là lần sau lại phát sinh loại sự tình này, bản vương phi cũng không tốt bảo ngươi .”

Đinh Tử tự tiếu phi tiếu nhìn Ngô Song, Ngô Song đây là tự mình tìm bậc thang cho mình xuống, Đinh Tử nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó thở dài nói: “Nhưng rốt cuộc việc này là Lam Nguyệt viện chúng ta tự mình tiêu, để cho quỹ chung bỏ tiền luôn luôn không tốt, đến lúc đó truyền đi cũng không dễ nghe.”

“Đều là người một nhà, ai dám nói.” Ngô Song nhìn chằm chằm vào Đinh Tử, không buông tha một chút biểu tình trên mặt nàng, trên mặt Đinh Tử vẫn lộ ra lo lắng, chỉ là ánh mắt kia lại thần kỳ sáng sủa, đâm Ngô Song ngực hơi có chút phát đau, bà ta đột nhiên cảm giác hôm nay không nên tới Lam Nguyệt viện.

“Aiz, việc này bên ngoài đều truyền ra, nếu bản Thế tử phi đột nhiên không bán thôn trang cửa hàng , người khác sau khi nghe ngóng thì ra là Vương phủ ra phần này tiền. Mẫu phi ngươi cũng biết có vài người liền thích nhiều chuyện, đến lúc đó còn chưa biết sẽ truyền ra dạng gì đâu, tỷ như Vương phủ nếu chịu ra, sớm đã ra, ép người ta bán cửa hàng náo lớn, hiện tại biết bỏ tiền, đây là sợ phiền phức. Đến lúc đó sợ là đối với thanh danh phụ vương càng không tốt.” Đinh Tử vẻ mặt lo lắng, đối với An Vương gia sắp đã bị ngôn luận công kích, lo lắng không ngớt.

Lúc này gian phòng đột nhiên truyền ra tiếng chói tai, Ngô Song kiềm chế thanh âm vang lên: “Tiền này bản vương phi thay ngươi bổ sung.”

Đinh Tử vẻ mặt kinh ngạc, sau đó vẻ mặt cảm kích: “Mẫu phi thực sự khoan dung rộng lượng, chỉ là ngài cũng sẽ không bán đồ cưới đi, nếu lại làm ra tiếng gió gì, thanh danh An Vương phủ càng thêm tràn ngập nguy cơ .”

Đinh Tử bán đồ cưới là bị ép, ngươi, người khởi xướng nếu bán cửa hàng, chính là diễn trò hãm hại a!

Ngô Song vẻ mặt xanh đen, thật hối hận hành vi hôm nay đến Lam Nguyệt viện tìm chỗ trút giận, ngực tức giận không ngừng phập phồng, ánh mắt nhìn Đinh Tử, lợi hại như đao như kiếm.

Người nào đó lại cứ tươi cười, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, Đinh Tử đối với việc moi tiền người khác thực ra rất lành nghề, hai người liền giằng co như thế!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.