Chương trước
Chương sau
Đinh Tĩnh thanh âmbén nhọn lập tức khiến cho người chú ý, Đinh Tử giả vờ không hiểu chớpmắt nhìn phía Đinh Tĩnh, Đinh Tĩnh nhìn vẻ mặt vô tội kia trong nháy mắt lý trí hoàn toàn không còn.
“Ngươi tiện nhân này,ngươi bây giờ hẳn là bị sơn tặc cưỡng… Ngô!” Đinh Tĩnh lời nói vừa rơixuống, người chung quanh sắc mặt đều thay đổi, Mã di nương mặt xanh đenthoáng cái trắng bệch, gắt gao bưng miệng Đinh Tĩnh không cho nóichuyện, không ngừng trừng mắt Đinh Tĩnh, Đinh Tĩnh hậu tri hậu giác biết mình xúc động, trong nháy mắt trắng mặt.
Đinh Tử phảng phất chấn kinh, như bị dọa run run, viền mắt ửng đỏ hơi nước lan tràn, lại cắn chặt môi không cho nước mắt rơi.
Bạch Vân am có thể nói là một đại miếu am của Đại Tề, lại là một miếu am gần kinh thành nhất, xuất hành đa số phu nhân trong thành, những nữ nhânnày giỏi nhất chính là hậu viện tranh đấu, nhân vật trong phủ thị langquan hệ các nàng sớm có nghe thấy, lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
Các nàng không nghĩ đến, đích trưởng nữ thị lang phủ phấn khởi tới đón đámtiểu thiếp thứ nữ này, lại bị một thứ nữ chửi bới, dám người này thếnhưng kiêu ngạo không biết trước sau như thế. Hơn nữa lời vừa rồi, ý tứcó vài phần thâm ý, nhìn Mã di nương cùng Đinh Tĩnh trắng bệch sắc mặt,vừa ngoạn lại ngại bẩn các nàng, đều lộ ra chán ghét.
“Đại tiểu thư bình an.” Thấy Đinh Tĩnh an tĩnh lại, Mã di nương lập tức hành lễ, phía sau Bạch di nương cùng các thứ muội, chúng người hầu vì ĐinhTử hành lễ, Mã di nương mặt trắng bệch giải thích, “Nhị tiểu thư đây làđã bị làm kinh sợ mới khẩu bất trạch ngôn (nói bậy bạ, không suy nghĩ),trên đường gặp được sơn tặc, nếu không phải là thị vệ quý phủ ngăn,chúng ta…” Mã di nương dùng khăn tay bụm mặt, nghĩ mà sợ run rẩy thânthể, nhưng thật ra có một chút đồng tình.
Đinh Tửcười lạnh, không nói chuyện, lệ trong mắt nhưng thật nhanh rơi xuống:“Làm sao sẽ phát sinh loại sự tình này? Khi ta tới còn rất tốt a, kinhthành này nơi dưới chân thiên tử, tại sao có thể có bọn đạo chích đui mù như thế, thực sự là đáng trách! Làm cho di nương cùng mấy vị muội muộibị sợ hãi, này phải nhanh một chút báo quan mới tốt a.” Bị thứ muội mắng còn có thể nhịn một chút không phát, đồng thời tất cả lời nói đều vì di nương thứ muội suy nghĩ, Đinh Tĩnh cùng Đinh Tử biểu hiện người có mắtvừa nhìn đều biết người nào tốt, chỉ là trong lòng không khỏi vì tìnhcảnh Đinh Tử trong nhà mà yêu thương.
“Không cần,sơn tặc này đều che mặt, thấy thị vệ trong phủ anh dũng đều dọa chạy, sợ là tìm không được.” Mã di nương trong mắt hiện lên hoảng loạn, nàngkhông ngờ vốn hiện tại lưu manh lấy Đinh Tử làm đồ chơi, thế nào bìnhyên vô sự, hôm nay sơn tặc che mặt nàng cũng không biết là ai, nếu thậtlà tính sai thời gian nhìn sai người, náo lớn, chẳng phải đem nàng vạchtội sao?
“Vậy sao được, dưới chân thiên tử lại cóloại ác nhân này, cũng may phu nhân tiểu thư lui tới trước đây không bởi vậy chấn kinh, cũng không thể cứ may mắn mãi, nếu ác tặc này lần sau ác đi xông tới vị quý nhân nào, kia đã có thể…” Đinh Tử nói vẻ mặt kinhhoảng, cũng làm cho các vị phu nhân tiểu thư để lại tâm nhãn.
Đúng vậy, các nàng lúc trên đường đến rất bình an, thế nào thị lang phủ nàyliền xảy ra việc này, người bình thường gặp được việc này nên hận bắtsơn tặc kia cho hả giận, thế nào di nương thị lang quý phủ ngược lạingăn?
Mọi người không khỏi nghĩ đến Đinh Tĩnh nói,câu kia ‘Nên bị sơn tặc cưỡng…’ trong lòng đều chợt máy động, di nươngnày sẽ không lớn như vậy chứ, muốn hại thuần khiết đích trưởng nữ đi!Không muốn sống?
“Đúng vậy a, việc này phải báoquan, sao có thể tùy ý ác tặc đi làm bậy, nhìn xem này di nương cùngtiểu thư đều bị dọa, tiện nhân cũng dám phạm thượng mắng đích trưởng nữ, ha ha ha, đây là may mắn làm cho sơn tặc chạy, nếu không đã xảy rachuyện gì, tiểu thư cùng di nương này bị dọa càng điên sẽ không tốt.”Bên cạnh một vị tiểu thư mặc hồng y thêu hoa, che miệng nói, bên cạnhcác phu nhân tiểu thư lui tới xem náo nhiệt chưa tiến am đều mặt lộ vẻchán ghét.
Có thể dẫn đầu mang theo gia quyến đếnBạch Vân am đa số là chủ mẫu đích nữ trong nhà, vốn là không trông thấydi nương hay con vợ kế, lúc này đem Mã di nương muốn trở thành trong nhà không bớt việc, sôi nổi mở miệng.
“Di nương thịlang phủ này thật là quý giá a, xuất hành không chỉ muốn đích trưởng nữđưa đón, lộng cái không tốt ngược lại đổ ập xuống mắng một trận, aiz,lúc nào thì đích trưởng nữ còn không bằng một nô tài .”
“Cũng chớ nói lung tung, gia quyến chúng ta là người hiểu lẽ, trong nhà quycư rất chặt, chưa từng xảy ra nhiễu loạn loại này. Bất quá nô tài chínhlà nô tài, bò cao tới đâu ngoạn nhiều tâm kế hơn nữa thì thế nào, mộtcái thân phận liền vĩnh viễn đè chết nàng!” Nghe này đó phu nhân tiểuthư càng nói càng độc, Mã di nương trên mặt bị bôi đen, nàng há miệngthế nào ngăn miệng những người này, huống chi Đinh Tĩnh vừa chửi rủa,nàng lại đúng là thiếp! Âm thầm hung hăng liếc mắt khoét Đinh Tử mộtcái, hai tròng mắt nàng mang ý cười, nháy mắt gương mặt lại trở lại khổsở.
“Các vị phu nhân tiểu thư đừng nói nữa, di nương bọn muội muội chắc là thực sự bị làm kinh sợ, hành vi không thỏa đánglại sở khó tránh khỏi, không người nào toàn vẹn, các nàng cũng khôngmuốn như vậy.” Đinh Tử sắc mặt đỏ bừng, trong mắt mang theo khẩn cầu,ánh mắt sợ sệt kia, càng khơi mào lửa giận những người này.
“Đại tiểu thư tính tình thiện lương, nhưng phải biết rằng trên đời này liềncó một số người không thể đối tốt, chuyên khi dễ người thiện lương,ngươi thật đúng là chịu khổ, ngươi ở nơi này lo lắng sợ hãi, này khôngnhìn được hảo ý của ngươi nhưng ngay cả tiếng cảm ơn cũng không có, đốivới những người này thì không thể quá thiện lương.” Nói đến đây mộtchút, phu nhân tiểu thư nhìn phía mẹ con Mã di nương, Đinh Tĩnh, dù làphía sau Bạch di nương cùng với Đinh Ninh Nhi, Đinh An đều không thểthiếu một hồi ánh mắt, làm gia quyến thị lang phủ cũng bị nhìn, hướng mẹ con Mã di nương đầu đầy oán niệm.
Đinh Tĩnh vốn tâm tâm niệm niệm đều là Đinh Tử chịu nhục, kết quả không chỉ đoàn xe cácnàng bị chặn, bọn sơn tặc ô ngôn uế ngữ dọa nàng bất quá lòng tràn đầyủy khuất phẫn nộ, hiện tại bị nhiều chỉ trích như vậy, trong lòng phẫnnộ oán hận khẩn trương thành hận nhìn phía Đinh Tử.
Mà chúng tiểu thụ tẫn sủng ái chưa bao giờ bị nửa câu chỉ trích nàng càngnghĩ càng giận, viền mắt đỏ lên, “Oa” một tiếng khóc lớn lên, Mã dinương dọa vội nhẹ giọng khuyên giải an ủi.
Nàng nàyvừa khóc mọi người nhìn đều là sửng sốt, lập tức càng chẳng đáng cùngkhinh bỉ, trong lòng không những không đồng tình còn thấy phản cảm, thấp thỏm không yên, thậm chí chỉ trích càng lớn.
Trướcđây bên ngoài đồn đại Đinh Tử bất hiếu còn mạnh mẽ cường hãn, nàng tựnhiên sẽ không nhận. Chỉ là lời đồn đại này vừa ra muốn dựa vào giảithích căn bản vô dụng, chỉ có đem một lời đồn đại khác rãi ra.
Nàng muốn chính là Đinh Tĩnh trước mặt người khác mạnh mẽ không quy cũ, ởđây phu nhân tiểu thư tuy ít có người đều là nhà hào môn đại trạch,nhưng ở kinh thành nơi tàng long ngọa hổ này, một nhà kia không liên kỷmôn thân, một nhà kia không biết một môn quyền quý. (giống như câu‘không phú cũng quý’).
Hôm nay vừa ra, lời đồn đạiĐinh Tĩnh cùng Mã di nương trách cứ đích nữ sẽ truyền ra, đương nhiênnày không đủ để vì nàng đính chính danh, này cũng bất quá là bắt đầubước đầu tiên phản kích của nàng.
Mã di nương thấy vậy tức khó dằn nổi, há mồm muốn phản bác…
“Di nương, các muội muội trên đường quá mệt nhọc lại bị khiếp sợ, vẫn làmau vào am lý nghỉ ngơi đi, Hỉ nhi, Linh nhi mau đỡ nhị tiểu thư tiến am a, còn ngốc cái gì?” Đinh Tử nhưng có chút cấp bách sai người đem ĐinhTĩnh mang đi, trên mặt lo lắng, coi như sợ Đinh Tĩnh lại làm cho ngườita miệng lưỡi cười nhạo, lại đem lời Mã di nương định nói ngăn vào bụng.
Hỉ nhi, Linh nhi cũng nhanh tay mau chân, một người đỡ một liền hướng Bạch Vân am đi, căn bản không cho người cơ hội nói chuyện, Mã di nương tứcgiận giậm chân, hận cả khuôn mặt đều biến sắc.
Bạchdi nương sắc mặt khẽ biến chỉ là chậm rì rì theo, Đinh An đi theo hơinghiêng người cũng thập phần yên tĩnh, nhưng thật ra Đinh Ninh Nhi kiathỉnh thoảng nhìn phía Đinh Tử, trong mắt con ngươi lóe ra bất định.
Đinh Tử quả nhiên thay đổi, trước đây nàng cũng không có bản lĩnh làm cho Mã di nương ăn ngậm bồ hòn, lại không chỗ phát, nhưng dạng này thì càngkhó giải quyết.
Đinh Tử đi cuối cùng, trên mặt thủychung mang theo lo lắng, chỉ là một đôi mắt lành lạnh như băng, này cònxa xa không đủ! (Sally: tỷ quá không thiện lương, nhưng mà em thích a)
“A di đà phật, Đinh thí chủ xin dừng bước.” Một đạo thanh âm ôn hòa vanglên, Đinh Tử nhìn sang, là một ni cô thân y bào sẫm màu, sắc mặt tú lệmặt mày thanh bình, quanh thân khí tức bình tĩnh.
“Tuệ Minh sư thái, là Tuệ Minh sư thái!” Phía sau đoàn người còn chưa có tản ra, không biết ai kêu một tiếng, mọi người đồng thời nhìn sang.
Đinh Tử cũng sửng sốt, nàng cũng chưa thấy qua vị Tuệ Minh sư thái này, màsư thái này ở Bạch Vân am rất có uy vọng, cũng không phải ai nghĩ thấyliền có thể thấy, Đinh Tử căng thẳng trong lòng, nghĩ đến tuồng kịch vừa diễn ở Bạch Vân am, chẳng lẽ là bị oán ! Kia nhưng sẽ không tốt a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.