Những ngày kế tiếp, Trần Mộc rất bình tĩnh mà đi sớm về trễ, ra ngoài săn bắt dị thú, thi thoảng ở trên bàn cơm đụng đến cha mình, cả hai người đều không nói lời nào.Có điều mấy ngày nay, Trần Mộc thường tặng mẹ những món quà nhỏ. Cha và mẹ đã chia phòng ngủ từ lâu nên Trần Mộc cũng nhân cơ hội buổi tối mà tâm sự, nói chuyện với mẹ.Nháy mắt qua một tháng, lúc này Trần Mộc đã theo thói quen mà thức dậy. Bây giờ hắn đã là thợ săn cấp hai, mấy ngày nay cũng chỉ săn bắt dị thú cấp hai. Nếu không phải dị thú cấp ba cách thành thị rất xa, hắn nhất định sẽ nghĩ cách để đi săn bắt chúng.Đời trước, tại thời điểm hắn chết đã có chứng chỉ của thợ săn cấp bốn nhưng lại có thực lực của thợ săn dị thú cấp năm. Khoảng thời gian ấy, vốn Trần Mộc muốn đi săn bắt dị thú cấp năm để thăng cấp, lại bị Lâm An Liệt lừa ở trong thành cùng gã.Khi ấy, hắn thật đúng là vô cùng ngu ngốc, thủ đoạn đùa giỡn này của Lâm An Liệt mà hắn cũng không nhìn ra được. Tuy rằng thỉnh thoảng nghĩ lại thấy bất thường nhưng sau đấy lại giúp Lâm An Liệt kiếm cớ.Tựa như thời điểm ban đầu, lúc lần đầu tiên chú ý đến Lâm An Liệt, gã đang bị người khác quấy rầy cho hắn có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân. Bây giờ suy nghĩ một chút, không chừng người quấy rầy gã lúc ấy cũng là do gã thuê đến để diễn kịch.Hôn nhẹ A Hổ đang ngủ ở bên cạnh gối đầu, mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-di-thu-liep-nhan/1341075/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.