Trần Mộc cố gắng nhớ lại cuộc sống năm hai mươi hai tuổi của hắn là như thế nào. Kí ức đã mờ nhạt, nhưng hắn lại nhớ rõ một điều: mỗi ngày hắn đều vô cùng hạnh phúc.Trần Mộc mười tám tuổi nhận được linh thú, sau đó cải tạo gen, ở thành thị cấp hai giàu có này học lên năm thứ tư. Vừa tốt nghiệp, hắn lại học quản lý và săn bắt dị thú. Học quản lý vì chuẩn bị cho tương lai tiếp quản Trần gia, còn săn bắt dị thú là niềm đam mê của hắn.Hiện nay trên địa cầu, thợ săn dị thú là chức nghiệp mà hầu như tất cả đàn ông đều hướng tới, Trần mộc cũng không ngoại lệ. Ngày nay 90% nhân loại đều ở trong thành thị, 10 % còn lại ở trên các trấn nhỏ di động nhưng không có ai ở dã ngoại. Bởi vì điều kiện tồi tệ bên ngoài khiến cho con người không thể ở lại, mặt khác cũng không thích hợp trồng cây nông nghiệp.Hầu như thực vật đều có độc nên tất cả rau quả có thể ăn đều được trồng bằng các dịch dinh dưỡng trong thành thị. Có điều, cho dù có nông nghiệp trong thành thị thì lượng rau dưa được trồng cũng không đủ cho mọi người ăn. Vì vậy dị thú không thể tránh khỏi việc trở thành thức ăn của con người, mà món ăn chính của phần lớn bình dân chính là thịt dị thú.Thợ săn dị thú phát triển ở mọi nơi trên thế giới, bọn họ sẽ săn bắt dị thú, lấy thịt cùng các bộ phận đáng giá khác để bán kiếm tiền sinh hoạt Ngày nay thợ săn dị thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-di-thu-liep-nhan/1341071/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.