Rời khỏi cửa lớn Dương gia, Dương Tuyết Oánh hít thở sâu một hơi: “An Nhiên, cậu nói có phải là mình vô cùng thất bại không?”
“Tạm được.” Lục An Nhiên kéo tay Dương Tuyết Oánh qua an ủi: “Chỉ cần một ngày Tô Lâm vẫn chưa đổi thành họ Dương, cậu vẫn chưa được xem là thất bại!”
“Ông ấy từng hứa với mình... ông ấy từng nói sau này bất luận xảy ra chuyện gì, ông ấy đều sẽ tin mình, đều sẽ đứng về phía mình.” Trong mắt Dương Tuyết Oánh tràn đầy bi thương.
“Cho ba cậu chút thời gian.” Lục An Nhiên khẽ thở dài: “Chẳng qua khi xảy ra chuyện hôm nay, chú Dương đại khái đã biết bản thân thật sự sai rồi.”
“Cho ông ấy thời gian bao lâu?” Dương Tuyết Oánh cười: “Cả cuộc đời này của mẹ mình cũng đã trải qua, mình còn có thời gian bao lâu cho ông ấy?”
“......” Lục An Nhiên cũng không biết mình có thể nói cái gì, liền chỉ có thể nắm lấy tay Dương Tuyết Oánh, bước chân của hai người dừng lại bên đường dưới ngọn đèn đối diện cổng Dương gia, Lục An Nhiên hỏi: “Tối nay đến nhà mình?”
“Ừm.” Dương Tuyết Oánh gật đầu, hiện tại cô cũng không còn nơi nào để đi, cũng không thể về nhà ông ngoại ở Đế Đô... trở về như vậy, chỉ làm cho cả nhà ông ngoại càng lo lắng hơn.
Lúc này một bóng người từ trong Dương gia chạy ra, sau đó dừng lại trước mặt Dương Tuyết Oánh và Lục An Nhiên, thở hỗn hển một hơi nói: “Tuyết Oánh, xin lỗi! Thật sự xin lỗi!”
“Thạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuong-the-quay-lai/3303766/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.