Đến 8 giờ tối, khách mời lần lượt đến cửa, bởi vì chuyện của bữa tiệc lần trước có không ít người mang tâm lý đến để xem kịch hay, chỉ là lúc đến cửa liền nhìn thấy Dương Vệ Quốc cũng đứng chào đón khách mời, liền cũng tạm thời thu hồi tâm tư chế giễu kia.
“Oánh Oánh đâu?” Dương Vệ Quốc hỏi Tô Lâm: “Chị con đâu?”
“Ba, con cũng không biết chị ấy đi đâu nữa.” vẻ mặt Tô Lâm ủy khuất: “Vừa tan học liền không nhìn thấy chị ấy! có thể là do ba giao việc chủ trì bữa tiệc lần này cho mẹ và con, trong lòng chị cảm thấy không thoải mái… ba, con sẽ giải thích rõ với chị! Dù gì cũng là người một nhà, vẫn là hòa hòa mỹ mỹ tốt hơn!”
“Lâm Lâm thật ngoan!” Dương Vệ Quốc yên lòng cười. Ông nợ đứa con gái nhỏ này rất nhiều, từ nhỏ thành tích của Tô Lâm đã rất xuất sắc, ngoan ngoãn nghe lời, vẫn luôn khiến ông rất yên tâm. Dương Tuyết Oánh thì lại quá giống mẹ tính cách cứ như một tên con trai, từ nhỏ đến lớn đều gây họa, từ năm 3 tuổi đã xưng bá ở công viên lãnh đạo một đám nhóc con làm loạn, thật sự không khiến người khác bớt lo được! Một đứa con gái, vẫn cứ giống Tô Lâm thì tốt hơn.
Tô Lâm nghe xong lời khen của Dương Vệ Quốc liền xấu hổ hơi cúi đầu xuống, một đôi mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Dương Tuyết Oánh ở trong đám người, hôm nay cô ta đã mời đến rất nhiều vị khách đặc biệt, nếu như Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuong-the-quay-lai/3303763/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.