“Thật ra thì mình cũng không muốn đi cho lắm…” Lục An Nhiên phát âm ngập ngừng những chữ trọng điểm: “Mình cảm thấy sự phát triển này có chút nhanh, mình có chút sợ...”
“Sợ cái gì?” Sở Dao cắn cắn môi dưới, trong mắt tràn đầy sự đố kỵ và không cam.
“Sợ... cậu hiểu mà...” Lục An Nhiên nói tiếp: “Cậu biết, mình là đại tiểu thư của Lục thị, mình sợ anh Hạo Thịnh không phải thật sự thích mình, mà là có âm mưu...” Lục An Nhiên nghiêm túc lắng nghe hơi thở và giọng điệu tiết tấu của Sở Dao.
“Ơ...” Sở Dao nhướng mày có chút giả dối, Lâm Hạo Thịnh đích thực là có mục đích này: “An Nhiên, cậu nghĩ nhiều quá rồi... anh ấy... ơ... mặc dù bọn mình chỉ gặp mặt có 1 lần, nhưng mình có thể thấy được là anh ấy rất thích cậu... anh ấy... anh ấy là 1 người tốt...”
“Mình cũng không biết, hy vọng là như vậy!” khóe miệng Lục An Nhiên cong lên: “Ô... Đúng rồi! Cậu vẫn còn đang trong lớp học thêm đúng không! Mình không làm phiền cậu nữa, cậu mau quay lại lớp học đi...”
“Đợi... đợi 1 lát...” Sở Dao bổ sung hỏi: “Cậu... cậu sẽ đi chứ?”
“Đi đâu thế?” Lục An Nhiên rõ ràng biết còn hỏi.
“Thung lũng Hồng Diệp cuối tuần này... cậu sẽ đi chứ?” Sở Dao không có đủ dũng khí, nhấp nháy môi hỏi thăm dò hỏi.
Khóe miệng Lục An Nhiên cong lên, trong mắt phủ lên một mảnh đắc ý: “Ai mà biết chứ?” dứt lời, Lục An Nhiên sảng khoái ngắt điện thoại, không cho Sở Dao có cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuong-the-quay-lai/3303752/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.