Chương trước
Chương sau
Dương Vệ Quốc sau khi nhận điện thoại của con gái liền không còn bình tĩnh nữa! Chủ tịch Lục thị, nhân vật truyền kỳ về thực phẩm của thành phố S này chủ động muốn hẹn ông... Dương Vệ Quốc nhìn thời gian một chút, cách thời gian hẹn 6 giờ vẫn còn một tiếng, liền đứng dậy gọi thư ký chuẩn bị xe, sau đó tự mình đi ra phố chọn một món đồ có thể cầm đi làm lễ vật được, vả lại còn đến nơi hẹn trước 10 phút, toàn bộ hành vi lễ tiết đều phi thường tốt.

Mà lúc ngồi chung một xe với Lục Kiếm Hào, Dương Vệ Quốc cũng là một bộ dáng hậu bội khiêm nhường, mặc dù  bình thường vào một số trường hợp quan trọng cũng có gặp mặt qua, nhưng đây cũng vẫn là lần đầu tiên nói chuyện với nhau ở một khoảng cách gần đến thế. Thái độ của Dương Vệ Quốc rất tốt, ấn tượng lưu lại trong Lục Kiếm Hào cũng phi thường tốt.

Chiếc xe quẹo mấy khúc cua, liền đến nơi bán đấu giá, bản thân Lục An Nhiên đối với bán đấu giá vốn cũng không có hứng thú gì, nhìn nhìn thời gian, Lục An Nhiên nhỏ giọng truyền đạt với Dương Tuyết Oánh: “Đi nhắc nhở ba cậu một chút, nói ông nội của mình rất phản cảm với việc điện thoại người khác đột nhiên reo lên hay gì đó, bảo ông ấy tắt chuông đi!”

“Ừm.” Dương Tuyết Oánh gật đầu liền chạy đến bên cạnh Dương Vệ Quốc nhỏ giọng nhắc nhở, người nọ gật đầu, khoa trương vỗ vỗ vai của Dương Tuyết Oánh, sau đó sảng khoái tắt điện thoại đi.

Sau đó điện thoại Dương Vệ Quốc vừa khóa được khoảng 2 đến 3 phút, Tô Thiến Liên liền gọi đến điện thoại của ông, liên tiếp gọi đến mười mấy cuộc vẫn trong tình trạng không liên lạc được, Tô Thiến Liên có chút gấp gáp, liên lạc với thư ký của Dương Vệ Quốc, biết được tin tức chính là từ sớm Dương Vệ Quốc đã rời khỏi công ty. Nhìn những khách mời ngồi đầy sảnh tiệc, Tô Thiến Liên cảm thấy lòng bàn tay bà ta đều toàn là mồ hôi lạnh.

“Mẹ, ba đâu? Khi nào mới về?” Tô Lâm mặc một bộ đầm liền màu hồng phấn nhìn Tô Thiến Liên, hôm nay bạn tốt của cô ta và mẹ cô ta đến rất nhiều, còn có cả những người tham gia hợp tác với ba cô ta, hôm nay, cô ta nhất định muốn Dương Vệ Quốc đổi họ cho cô ta.

“Ờ…” Tô Thiến Liên suy nghĩ một chút trả lời: “Điện thoại ba con khóa máy, nhìn tình hình chắc là hiện tại đang trên đường rồi.”

“Ồ…” Tô Lâm gật đầu, liền quay người tiếp tục nói chuyện vui vẻ với bạn bè.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt nhìn thấy liền sắp tới 8 giờ rưỡi tối, sau đó Dương Vệ Quốc vẫn còn chưa về. Sắc mặt của Tô Thiến Liên và Tô Lâm liền sắp không nhịn được nữa, ngay cả đến những khách khứa tham gia bữa tiệc cũng đều đến hỏi tin tức của Dương Vệ Quốc và Dương Tuyết Oánh.

Nếu như một trong hai người Dương Vệ Quốc và Dương Tuyết Oánh xuất hiện tại bữa tiệc, như vậy cũng có thể giải thích, nhưng hiện tại đôi cha con đó đều không có mặt tại đây! Loại hành vi này không phải rõ ràng chính là đánh vào mặt Tô Thiến Liên và Tô Lâm sao!

“Qủa nhiên là tiểu tam và con gái riêng mà! Không được coi trọng đến bước này cũng không ai quan tâm!” một vị phu nhân ăn mặc sang trọng có mặt tại bữa tiệc trào phúng nói chuyện với người bên cạnh: “Dương tổng và đứa con gái ruột của ông ấy đều không có ở đây! Còn có mặt mũi tổ chức yến hội gì nữa chứ!”

“Đúng đó! Thật không biết xấu hổ!” một vị phu nhân khác ở bên cạnh cũng nhỏ giọng phối hợp thêm: “Tiểu tam này thật sự là không lên được mặt bàn!” bọn họ vốn dĩ đã rất khinh thường hai mẹ con Tô Thiến Liên, chẳng qua chỉ là tiểu tam và một đứa con gái riêng ngay đến cả họ còn chưa được đổi, từ trước tới giờ bọn họ cũng chỉ là nể mặt xí nghiệp Dương thị mà thôi.

“Hừ…” một vị phu nhân khác cũng phối hợp nói: “Thật không biết ý nghĩa mà bọn họ tổ chức bữa tiệc sinh nhật  này là gì? Chẳng qua chỉ là một đứa con riêng không họ! Thật sự buồn cười!”

......

Từng câu từng câu bàn tán xôn xao khắp sảnh tiệc, hai mẹ con Tô Thiến Liên có tai đương nhiên nghe được, hiện tại sắc mặt cũng là một mảnh trắng một mảnh xanh, thật sự là rất khó coi, nhưng vẫn phải trưng ra nụ cười vui vẻ, đặc biệt là Tô Thiến Liên, tiếp tục diễn nhân vật Dương phu nhân, cười đến dịu dàng phóng khoáng, mà một bụng ủy khuất cùng oán hận của Tô Lâm cũng chưa có chỗ để trút!

Sở Dao đem toàn bộ thu vào đáy mắt, trong lòng chính là khinh thường Tô Lâm, vốn nghĩ Tô Lâm là một người có thủ đoạn, có đầu óc và có giá trị lợi dụng, hiện tại xem ra chẳng qua chỉ là một đứa con gái riêng không lên được mặt bàn! Lại còn nói cái gì bảo ả đến đây chứng kiến thành công? Hơ hơ... thành công không nhìn thấy, sự náo nhiệt này ả ta cũng đã nhìn đủ rồi!

Thời gian cứ thế trôi qua, mắt thấy sắp tới 9 giờ rưỡi, sảnh tiệc có người liền mượn cớ rời đi, những bữa tiệc như thế này, bọn họ đến đây một chút cũng được coi là cho chút mặt mũi! Lại còn để bọn họ đợi lâu như vậy?! quả thật buồn nôn! Lại nhìn qua hai mẹ con Tô Thiến Liên, nói gì thì nói cũng không thể giữ lại khách khứa, vẻ mặt không thể sử dụng câu “sắc mặt không tốt” để hình dung nữa.

Mà cùng một thời gian, Dương Vệ Quốc vừa cùng với Lục Kiếm Hào rời khỏi buổi đấu giá, đi đến nhà hàng bên hồ mà Lục An Nhiên đã định trước, không khí ở đây rất tốt lại yên tĩnh, phi thường thích hợp để bàn việc làm ăn.

Sau khi gọi món, Lục An Nhiên cười nhìn Dương Vệ Quốc: “Chú Dương, con là người ăn chay, cho nên không có gọi món mặn, chú Dương có muốn dùng món nào không?”

“Không cần để ý đến chú, đã gọi rất nhiều món cũng đã đủ rồi.” Dương Vệ Quốc càng nhìn Lục An Nhiên lại càng muốn để Dương Tuyết Oánh tiếp xúc với cô nhiều một chút.

“Vậy thì cứ như thế đi!” Lục An Nhiên đưa thực đơn cho phục vụ: “Không cần rượu, pha một ấm Long Tĩnh là được!”

“Vâng.” Người phục vụ bên cạnh mặc bộ sườn xám đón lấy thực đơn, cười mỉm rời khỏi phòng bao.

Cửa vừa đóng lại, Lục An Nhiên liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Chú Dương, sự thật hôm nay hẹn chú ra đây là ý của An Nhiên.”

“Ồ?” mặc dù Dương Vệ Quốc sớm đã đoán được 1 2, nhưng mà tận tai nghe thấy thì quả thật có chút kinh ngạc.

“Con và Oánh Oánh và anh Tiết cũng rất thân thiết.” Lục An Nhiên cười mỉm nói: “Bình thường cũng rất hay nói chuyện cùng với nhau, ngẫu nhiên cũng sẽ nghe thấy một số chuyện khiến Oánh Oánh tức giận. Vài ngày nữa nhà hàng của con liền bắt đầu kinh doanh, muốn dẫn dắt Oánh Oánh một chút, chú cũng có thể nhìn ra, Oánh Oánh không giỏi về phương diện học hành, nếu như không kịp thời có sự chuẩn bị trước, cho dù sau này chú Dương dùng cả Dương thị làm của hồi môn, cũng sẽ không nhất định đem lại hạnh phúc cho Oánh Oánh!”

“…” nghe thấy lời của Lục An Nhiên, trong lòng Dương Vệ Quốc trầm xuống, ông đích thực chính là nghĩ như vậy, chuẩn bị của hồi môn dày một chút cho Dương Tuyết Oánh hay gì đó…

“Chú cũng là đàn ông, chú cũng có vợ có con thậm chí là có vợ bé…” trên mặt Lục An Nhiên mang theo nụ cười, nhưng trong lời nói lại mang theo châm chọc.

“An Nhiên!” Lục Kiếm Hào đánh gãy lời của Lục An Nhiên: “Không lễ phép!” Chuyện nhà của Dương Vệ Quốc, Lục An Nhiên can thiệp quá nhiều sẽ không tốt.

“Không sao.” sắc mặt của Dương Vệ Quốc không phải rất tốt, nhưng vẫn cười mỉm nói: “Lục tiểu thư cứ tiếp tục nói.”

“Chú, con với Oánh Oánh là bạn tốt, chú gọi con An Nhiên là được!” Lục An Nhiên cười nói: “Nói một câu không dễ nghe một chút, chú có tiền có quyền có sự nghiệp, chú có thể toàn tâm toàn ý với tôn phu nhân sao? chú không làm được! Nếu đã như vậy, chú lại làm sao có thể đảm bảo sau này chỉ cần chuẩn bị của hồi môn dày một chút cho Oánh Oánh thì liền có thể đảm bảo cậu ấy sẽ hạnh phúc chứ?”

“Chuyện này...” Dương Vệ Quốc không khỏi cau mày, mặc dù lời nói của Lục An Nhiên rất khó nghe, nhưng về lý vẫn là đúng! Đây cũng là vấn đề mà ông muốn trốn tránh.

“Nếu đã như vậy, chẳng thà sớm có kế hoạch!” Lục An Nhiên mang theo nụ cười đầy tự tin nói: “Con chuẩn bị dẫn dắt Oánh Oánh tiếp xúc với chuyện làm ăn, nhà hàng mới kinh doanh, con chuẩn bị cho phép Oánh Oánh tham gia cổ phần, 1 triệu 1 phần.”

“1 triệu?” tròng mắt Dương Vệ Quốc không khỏi sáng lên, 1 triệu này không được cho là nhiều, nếu như có thể mượn 1 triệu này để tạo mối liên kết với Lục thị đối với sự phát triển của Dương thị quả thật là trăm lợi mà không có hại!

“Con hi vọng chú Dương có thể hiểu những gì An Nhiên đã nói!” Lục An Nhiên nhấn mạnh một lần nữa: “Một cổ phần này hoàn toàn là dựa trên mặt mũi của Oánh Oánh mà cho phép, 1 triệu cũng chỉ là tế nhị một chút, thiết nghĩ chú cũng biết là 1 triệu này đối với Lục thị cũng không được xem là gì! Nhưng mà đối với Oánh Oánh mà nói, đây là khoản ngân sách cá nhân đầu tiên của cậu ấy.”

“...” Dương Vệ Quốc đương nhiên là hiểu ý tứ của Lục An Nhiên, số tiền này khi ông đưa vào trong nhà hàng của Lục An Nhiên, tiền chỉ có thể được coi là của Dương Tuyết Oánh, cùng với Dương thị, cùng với Dương Vệ Quốc ông một chút cũng không có liên quan! Nhưng chuyện này đối với ông mà nói, vốn không có sự khác biệt nào, dù gì thì Dương Tuyết Oánh là con của ông! Ông cũng hi vọng Dương Tuyết Oánh sẽ ngày càng tốt hơn, không nói là đi ra đi vào phải cúi đầu, nhưng không thể như hiện tại không có một chút tài nghệ gì! Có một chút bản lĩnh trói buộc được trái tim người đàn ông của mình, mới có thể nắm giữ được hạnh phúc của bản thân! Trước đây suy nghĩ của ông cũng có chút trốn tránh với lương tâm, bản thân cũng không thể được coi là một người đàn ông tốt, lại còn hi vọng xa vời con gái của mình cùng với của hồi môn phong phú có thể kiếm được một người đàn ông tốt... trải qua những gì Lục An Nhiên đã nói ông mới cảm thấy đơn giản là người si nói mộng giống nhau!

“Ba?” Dương Tuyết Oánh dùng cùi chỏ nhẹ nhàng huých vào người Dương Vệ Quốc.

“Ừm.” Dương Vệ Quốc gật đầu: “Không biết An Nhiên con muốn bán ra bao nhiêu cổ phần?” nếu như hiện tại nói là đầu tư cho tương lai củ Dương Tuyết Oánh mà nói, tiêu nhiều tiền một chút ông cũng đồng ý!

“Chỉ bán một phần.” Lục An Nhiên nói: “Chú cũng biết, nhà hàng này thuộc về Lục thị, để ông nội đồng ý bán ra bên ngoài một phần cũng đã khó khăn rồi!” Lục An Nhiên cười một hồi: “Tất cả những chuyện này đều là nể tình Oánh Oánh đó!”

“Được!” Dương Vệ Quốc gật đầu: “An Nhiên, tâm ý này của con đối với Oánh Oánh, chú sẽ nhỡ kỹ!”

“Chú đừng khách khí.” Lục An Nhiên cười mỉm, cô cũng là liều một phen, nếu như Dương Tuyết Oánh thật sự là một nhân tài, cô cũng không thiệt!

“Lục An Nhiên! Cảm ơn nhé!” Dương Tuyết Oánh cho dù có ngu ngốc, cũng biết là những chuyện mà Lục An Nhiên làm cho cô nhất định là khó lường trước được, trong lòng có chút cảm động, đối với Lục An Nhiên không còn chút ác cảm nào nữa, thay vào đó là tín nhiệm và khâm phục.

“Khách sáo cái gì.” Lục An Nhiên cười vỗ vỗ vai của Dương Tuyết Oánh.

“Sau này chính là thiên hạ của những người trẻ tuổi các con rồi, sớm tiếp xúc một chút cũng là có ích.” Lục Kiếm Hào cười, ông tin rằng Lục An Nhiên sẽ không nhìn nhầm người!

“Không phải vậy sao!” Dương Vệ Quốc cười phối hợp thêm: “Sau này sẽ chẳng còn chuyện của chúng ta nữa đâu!”

“Ông vẫn còn sớm quá đó!” Lục Kiếm Hào cười lên.

“Lục lão quả thật chê cười rồi!” Dương Vệ Quốc cũng cười theo.

Mấy người cười nói vui vẻ, các món ăn lần lượt được bưng lên, mỗi món ăn Lục An Nhiên đều nếm thử vài đũa trong lòng liền cảm thấy đại khái đã đủ, buông đũa xuống.

“Sao cậu lại không ăn?” Dương Tuyết Oánh nhét thức ăn đầy miệng, hôm nay cô sử dụng trí não so với lúc trước bằng cả một tháng, rõ ràng cảm thấy bản thân đã quá đói.

“Cậu ăn đi! Ăn nhiều chút!” Lục An Nhiên nhìn thời gian trên đồng hồ nói: “Mình sợ mập!”

"......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.