Sau khi Sở Dao rời khỏi không bao lâu cơn mưa cũng nhỏ đi rất nhiều, mọi người nhân cơ hội này chạy về lớp học, cũng may là nhà ăn cách khu nhà học không xa, chạy nhanh một chút cũng rất nhanh tới.
Tiến vào lớp học, Lục An Nhiên lắc mạnh hất văng những giọt nước trên đầu ra, chơi đùa vói Kỷ Linh một lúc.
Loa phát thanh cũng thông báo vì lí do trời mưa nên buổi học quân sự buổi chiều chuyển thành tiết tự học, mặc dù mọi người đều bị mưa ướt, nhưng có kết quả tốt như vậy, ai cũng đều vui mừng.
Kỷ Linh một tay chống cằm, một tay cầm lấy tập tài liệu mà sáng nay Long Ngọc Tinh đã đưa tới nói: “An Nhiên, tiết mục <Mai Lặc Tư mau chạy đi> cậu có biết không?” Cô vẫn cứ nghĩ sẽ là <Công chúa ngủ trong rừng>, <Cô bé lọ lem>, <Công chúa Bạch Tuyết> hay gì đó, đây là mấy tiết mục thường hay được đưa vào vởi kịch... tiết mục <Mai Lặc Tư mau chạy đi> đến nghe cô vẫn chưa nghe qua.
“<Mai Lặc Tư mau chạy đi> là tác phẩm của Thái Tể Trị.” Lục An Nhiên nhớ lại nói: “Nội dung của câu chuyện có liên quan đến việc tin tưởng nhau.”
“Thái Tể Trị? Là người viết xong bộ <Nhân gian thất cách> liền tự sát tác giả thuộc ư” Tần Thư Mặc chen vào nói.
“Đúng.” Lục An Nhiên gật đầu.
“Nhân vật tranh diễn sẽ là em gái của Mai Lặc Tư.” Kỷ Linh nói.
“Đúng, lời kịch không nhiều.” Lục An Nhiên nói: “Chính là một màn nói về cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuong-the-quay-lai/3303712/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.