Còn nhớ đêm trước hôn lễ của Cảnh Chính, chú rễ uống say khướt, nắm lấy tay Lục An Duy mà nói: “Tôi mong muốn! mong muốn những anh em trong đội có thể lại tham gia hôn lễ của tôi… hiện tại lại chỉ còn lại hai người chúng ta!” Cảnh Chính khóc xong cười, cười rồi lại khóc đối diện Lục An Duy nói: “Nhiều lần như vậy, viên đạn chỉ sượt qua đầu tôi! Toàn bộ cơ thể tôi từ trái tim ra, không có nơi nào không có vết thẹo do viên đạn để lại… tôi mệt rồi, tôi muốn kết hôn, tôi muốn cưới vợ, vợ tôi mang bầu rồi! Xảo Anh đang mang bầu hai tháng! tháng 10, muộn nhất là tháng 10 năm nay tôi liền có thể làm Ba rồi!...tôi đã nộp đơn từ chức, cuối năm nay sẽ được điều sang lực lượng bộ đội vũ trang, làm bộ đội vũ trang so với hiện tại của chúng ta an toàn hơn nhiều, người anh em! Tôi chỉ còn lại người anh em duy nhất là cậu, đồng ý với tôi! Đừng chết nhé!”
Tôi chỉ còn lại người anh em duy nhất là cậu… đừng chết nhé…
Câu nói này không phải cũng là câu nói trong lòng Lục An Duy sao?
Nhiệm vụ mà bọn họ chấp hành lần nào không phải cửu tử nhất sinh?
Cảnh Chính chỉ mới kết hôn chưa đầy nửa năm, cậu ấy hi sinh vì nhiệm vụ vợ con cậu ấy sẽ như thế nào? Cậu ấy cuối cùng vẫn là không đợi được đến ngày con cậu ấy chào đời…
Lục An Duy muốn khóc nhưng lại khóc không được… mười chiến hữu năm đó từng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuong-the-quay-lai/3303689/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.