Nửa tin nửa ngờ, Lục An Nhiên cầm đũa trúc gắp một gắp món bảy vị, cho vào miệng nhai.
Rộp rộp rộp...
Âm thanh giòn tươi của món rau vang lên trong miệng cảm giác như chưa từng bị xào qua, ngược lại giống như càng giòn hơn so với khi chưa được xào qua với dầu, càng tươi ngon! Không chỉ có rau, Lục An Nhiên cũng cảm nhận được từ món canh hương vị tươi mới của nước tương, mỗi loại rau đều có thể cảm nhận được hương vị căn bản của từng loại, đồng thời cũng đạt đến cảnh giới hài hòa, thống nhất mà trước nay chưa từng có, giữa các loại rau có hương vị thống nhất nhưng cũng thể hiện ra được hương vị đặc trưng, vị giác chưa bao giờ được thưởng thức hương vị như thế này, làm cho Lục An Nhiên không ngừng gắp thức ăn cho vào miệng cho đến khi toàn bộ thức ăn trong dĩa đều được ăn sạch sẽ.
Đem miếng cuối cùng trong miệng nuốt xuống, Lục An nhiên vẫn luôn nhớ mãi hương vị lúc nãy, cô đối với vị giác của mình rất tự tin, vả lại Lục Kiếm Hào lúc nãy chính là ở trước mặt cô làm ra món ăn này, nhưng mà cô thật sự không thể nghĩ được làm sao có thể làm ra được món ăn như thế này, loại hương vị này khiến Lục An Nhiên thích thú vô cùng.
Nhìn thấy Lục An Nhiên đều đem dĩa thức ăn ăn sạch sẽ, Lục Kiếm Hào cười nhìn cháu gái mà mình yêu thương nhất, cũng đã nhiều năm ông không xuống bếp, không biết tay nghề nấu ăn bị thụt lùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuong-the-quay-lai/3303662/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.