Một bàn này, các bạn nam nhìn Lục An Nhiên là do chính mình không biết làm gì cả chỉ biết ngồi đợi mà ăn thôi, các bạn nữ nhìn Lục An Nhiên hiển nhiên là do đồ do các bạn đó làm không ngon bằng Lục An Nhiên làm, đã ăn qua đồ Lục An Nhiên nấu, bọn họ sẽ không tự mà chuốc lấy nhục đâu. Lý do Tần Thư Hàm nhìn Lục An Nhiên càng đơn giản hơn: chưa ăn no, cần được ăn thêm!
Lục An Nhiên bất lực phản kháng, chỉ có thể bắt đầu làm thêm một bàn thức ăn nữa, lần này cô đem toàn bộ nguyên liệu vào nấu hết, toàn bộ làm hết, rất nhiều học sinh của những bàn khác cũng từng người từng người chạy qua bên này tham gia tranh giành thức ăn tạo nên chiến tranh, Lục An Nhiên cũng chỉ có thể giành được cho mình hai xiên nấm, sau khi ăn hết một xiên, lúc định ăn xiên thứ hai, liền phát hiện xiên nấm trong chén mình đã biến mất, vừa quay đầu, đột nhiên liền phát hiện người con trai ngồi đối diện bàn mình cư nhiên không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng mình, trong miệng còn đang nhai ngon lành xiên nấm mà Lục An Nhiên khổ sở mới cướp được.
“Cái đó…” Lục An Nhiên cảm thấy ngạc nhiên không biết người này đang làm trò quỷ quái gì.
“Ừm… Ngon lắm!” Người đàn ông này hiển nhiên rất là vừa ý tay nghề nấu ăn của Lục An Nhiên.
“Cái đó của tôi mà!” Tâm tình Lục An Nhiên rất không tốt.
“Chỉ là một xiên nấm thôi mà!” Nam nhân trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuong-the-quay-lai/3303652/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.