“Thiếu gia, ngươi nghĩ gì vậy?” Thấy Mạc Phi mặt ủ mày chau, Mạc Nhất liền hỏi. 
“Cũng không có gì, chỉ là tam hoàng tử vừa mới gửi tin, hẹn ta ở Mỹ Thực Phường dùng cơm.” Mạc Phi chống cằm nói. 
Mạc Nhất trừng mắt, có chút kích động nói: “Thiếu gia, ngươi nói tam hoàng tử hẹn ngươi dùng cơm?” 
Mạc Phi gật gật đầu: “Đúng vậy! Ta đang suy nghĩ xem có nên đi hay không.” 
“Này có gì mà phải suy nghĩ, đương nhiên phải đi rồi! Kia chính là tam hoàng tử a! Biết bao nhiêu người vì thấy mặt tam hoàng tử mà nguyện ý vung tiền như rác ấy.” 
“Vì hắn mà vung tiền như rác chỉ có đám ngu dốt có tiền nhưng không có chỗ xài mới làm, ta nghèo như vậy lại thông minh như vậy, mới không rảnh mà vung tiền vì hắn.” Mạc Phi khoát tay nói. 
Mạc Nhất nhún vai: “Thiếu gia, tam hoàng tử hẹn ngươi, ít nhiều gì cũng phải cho người ta chút mặt mũi a!” 
Mạc Phi gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ vậy, chỉ là có chút lo lắng.” 
Mạc Nhất tò mò hỏi: “Thiếu gia, ngài lo cái gì? Lo tam hoàng tử không vừa ý ngươi à?” 
Mạc Phi lườm, tức giận nói: “Thiếu gia ta đây người gặp người thích, cần phải lo lắng vấn đề nhàm chán này à? Ta chỉ lo giá cả Mỹ Thực Phường rất đắc, nếu tên tam hoàng tử kia không chịu trả tiền thì phải làm sao bây giờ?” 
Mạc Nhất sờ sờ mũi: “Hẳn là không tới mức đó đi, nghe nói hoàng tử là người có tiền.” 
Mạc Phi nhíu mày: “Có tiền không có nghĩa là hắn không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuc-pham-hoang-tu-phi/204951/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.