Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền tới, sắc mặt Mạc Nhất biến đổi: “Thiếu gia, làm sao bây giờ? Nhất định là phu nhân qua a.” 
Mạc Phi nhanh chóng giấu trang sức vào túi quần, thong dong nói: “Sợ cái gì, chỉ cần không làm chuyện xấu, nửa đêm cũng không sợ quỷ gõ cửa.” 
Mạc Nhất thực sùng bái nhìn Mạc Phi, thiếu gia không hổ là thiếu gia, nói dối mà sắc mặt bình tĩnh như thường, một chút lúng túng cũng không có. 
Lâm Tịch vọt vào, hung thần ác sát nhìn Mạc Phi: “Nói, có phải ngươi trộm đồ trang sức của ta không?” 
Mạc Phi tỏ ra vô tội: “Trang sức? Đồ trang sức gì?” 
“Giả vờ, ngươi còn giả vờ giả vịt à?” Lâm Tịch dữ tợn nhìn Mạc Phi: “Nhất định là ngươi trộm trang sức của ta.” 
Mạc Phi lại nhào tới chỗ Lâm Tịch: “Mẫu thân! Tuy ta không phải thân sinh của ngươi nhưng sao ngươi có thể đổ tội ăn cắp lên đầu ta, sau này ta còn mặt mũi nào gặp người a!” 
Lâm Tịch hất Mạc Phi qua một bên: “Mơ tưởng chống chế, lục, lục soát cho ta.” 
Mạc Phi sợ hãi kêu: “Không thể lục, không thể lục a!” 
Lâm Tịch cười lạnh với Mạc Phi: “Sao thế, chột dạ à?” 
Mạc Phi gật đầu: “Đúng vậy! Vớ con vứt trên giường mấy ngày chưa giặt rồi, sợ hai vị tỷ tỷ chê cười.” 
“Phu nhân, không tìm thấy.” Hai thị nữ lục tung cả phòng, xấu hổ nói. 
Lâm Tịch hung hăng trừng Mạc Phi: “Ở trên người ngươi đúng không, ngươi dấu trên người đúng không?” 
Mạc Phi trợn mắt, có chút phẫn nộ nói: “Phu nhân, sao người có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuc-pham-hoang-tu-phi/204946/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.