“Không tốt, không tốt rồi!” Tô Vinh vội vội vàng vàng chạy tới nói.
Nhìn Tô Vinh lòng nóng như lửa đốt, Mạc Phi nghiêng đầu cười khẽ: “Vinh Vinh! Xảy ra chuyện gì? Đừng gấp, không có gì phải gấp cả, trời chưa sập mà.”
Nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Mạc Phi, Tô Vinh vội vàng nói: “Thiên Diệp không thấy đâu.”
Mạc Phi trợn to mắt, có chút mờ mịt: “Thiên Diệp biến mất? Sao đang yên đang lành lại biến mất chứ?”
“Hắn cùng Tiểu Kim đi trộm trứng rồi.” Tô Vinh khổ sở nói.
“Ngươi nói cái gì, hắn với Tiểu Kim đi trộm trứng?” Mạc Phi cất cao giọng, gấp tới mức sắp văng tục.
Tô Vinh gật đầu: “Ừm, đi rồi.”
Trịnh Huyên khoanh tay, nghi hoặc nói: “Trước kia sao ta không nhận ra chỉ số thông minh của Thiên Diệp ngang ngửa con tiểu giao chưa cai sữa kia nhỉ, đúng là uổng phí biết bao nhiêu cơm gạo.”
Tô Vinh thực bất đắc dĩ: “Trịnh thiếu, bây giờ không phải lúc thảo luận chuyện Thiên Diệp ăn cơm nhiều hay ít, chúng ta phải nghĩ xem nên làm gì a.”
Trịnh Huyên không đồng ý phản bác: “Yên tâm đi, tên Thiên Diệp kia không dạng đoản mệnh, không có chuyện gì đâu, ngươi không cần lo phải thủ tiết.”
Tô Vinh đỏ mặt tức giận nói: “Ai thèm lo cái này.”
Trịnh Huyên nhìn Tô Vinh, nhún vai.
“Sao Tiểu Kim lại cứ măm me ổ thanh thiên bằng như vậy?” Mạc Nhất nghi hoặc lẩm bẩm.
“Rồng cùng kim sí đại bằng là tử địch, trên người Tiểu Kim có huyết mạch của rồng, trên người thanh thiên bằng có huyết mạch kim sí đại bàng, vì thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuc-pham-hoang-tu-phi/1285086/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.