Thiên Diệp lột xác cua, nhíu mày mất hứng nói: “Tinh hạch đâu, sao lại không có tinh hạch a! Lâu Vũ, có phải ngươi lén giấu rồi không?”
Lâu Vũ tức giận: “Ngươi nghĩ ta vô sỉ như ngươi à?”
Thiên Diệp nghiến răng: “Ngươi nói vậy là ý gì? Ta làm gì mà vô sỉ?”
Lâu Vũ bỉu môi khinh thường: “Cả ngày dụ dỗ hết người này tới người kia, lại còn vọng tưởng ăn cỏ gần hang, không vô sỉ thì là gì?”
Thiên Diệp chống nạnh: “Ai nha, bây giờ ngươi càng lúc càng biết hại người a!”
Lâu Vũ cười nhạt, không chút sợ sệt nói: “Đúng vậy thì sao?”
“…”
“Thiên Diệp đồng học, tinh thú cấp tám trong bí cảnh đều không có tinh hạch.” Cố Nhị nơm nớp lo sợ nói.
Thiên Diệp trợn to mắt, có chút mê muội: “Ngươi nói gì?”
Cố Nhị có chút cổ quái nhìn Thiên Diệp: “Tinh thú trong bí cảnh sau khi lên tới cấp tám thì tinh hoa sẽ hòa tan vào máu thịt, thịt tinh thú so với tinh hạch vừa ôn hòa lại dễ hấp thu hơn, vì thế thịt tinh thú cấp tám, cấp chín trong bí cảnh đều là thánh phẩm bổi bổ, giá trị liên thành.”
“Tinh hạch hòa vào máu thịt, sao lại có thể như vậy?” Lâu Vũ khó hiểu.
Cố Nhị lắc đầu: “Không biết, bất quá tinh thú cấp tám cấp chín từng gặp mấy trăm năm nay đều như vậy.”
Mạc Phi có chút nghi ngờ: “Không có tinh hạch, vậy chúng có thể thăng lên cấp mười không?”
Cố Nhị lắc đầu: “Trong bí cảnh không có tinh thú cấp mười.”
Mạc Phi trợn to mắt, tinh nguyên lực trong bí cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuc-pham-hoang-tu-phi/1285076/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.