“Yên tâm đi, sư phụ ta hiểu mà, chuyện cướp của người giàu chia cho người nghèo sao có thể xem là đánh cướp được chứ?” Béo viện trưởng làm ra biểu tình trải.
“Sư phụ, ngài nói quá đúng, có thể nói là gãi đúng chỗ ngứa, mỗi lời mỗi chữ đều là châu ngọc, thực sự làm người ta giác ngộ a! Ta kính ngưỡng ngài hệt như nước sông cuồn cuộn bất tận không bao giờ dứt!” Thiên Diệp thực chân thành nói.
“Ồ, ngươi ngưỡng mộ ta à? Ngươi ngưỡng mộ ta thể nào?” Béo viện trưởng tra hỏi.
Thiên Diệp vắt óc, tha thiết nói: “Vừa thấy mặt liền muốn nói lời hay về ngài.”
Béo viện trưởng phản bác: “Phải không? Ngươi mở mồm ra là mập chết bầm mập chết tiệt, này là cũng xem là lời hay à?”
Nhớ tới Đường Thiên Minh bị đánh bầm dập trước đó, Thiên Diệp nhịn không được run bắn: “Sư phụ, sao ngài có thể nghĩ như vậy, ta làm sao lại nói vậy được chứ!”
Béo viện trưởng trợn mắt, âm trầm nói: “Dẻo mồm lắm, tốt nhất đừng để ta bắt tại trận, bằng không… hừ hừ…”
Tiếng khớp ngón tay siết chặt vang lên răng rắc, Thiên Diệp có chút bất đắc dĩ rụt cổ.
Lâu Vũ nhìn Thiên Diệp, trong lòng kiềm không được có chút vui sướng.
Nhìn bóng lưng béo viện trưởng rời đi, Thiên Diệp nhịn không được thở phào một hơi, ai u mẹ ơi, rốt cuộc cũng đi rồi.
Thiên Diệp quay đầu, sắc mặt bất thiện nhìn Lâu Vũ: “Thấy ta chật vật như vậy, ngươi vui lắm à?”
Lâu Vũ bật cười, thật thẳng thắn nói: “Đúng vậy! Ta cảm thấy rất thú vị,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuc-pham-hoang-tu-phi/1285068/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.