‘Ầm’ một tiếng cửa bị đạp mở, nhóm Mạc Phi đồng loạt nhìn ra cửa.
Béo lão đầu cau mày đứng ngoài cửa, nổi trận lôi đình nói: “Các ngươi nhàn nhã thực a! Người ta kéo tới tận cổng học viện mà các ngươi vẫn thờ ơ, có chút tiền đồ được không a! Bị mắng như vậy cũng không có phản ứng, các ngươi có cốt khí không?”
Đường Thiên Thái ngồi trên đùi Tô Vinh, nghe vậy liền rúc vào trong lòng ngực Tô Vinh.
Mạc Phi vui vẻ nói: “Viện trưởng sư phụ, ngài đừng nóng giận, chúng ta là ai a? Chúng ta là đệ tử của ngài, mà ngài là ai chứ? Ngài chính là viện trưởng học viện Thiên Hà a! Cái đám vớ vẩn kia chạy tới khiêu chiến thì chúng ta phải ứng chiến à, kia không phải tự hạ thấp mình sao?”
Béo lão đầu liếc Mạc Phi, cau mày: “Ngươi nói có lý a!”
Mạc Phi gật đầu: “Đương nhiên, đương nhiên a!”
“Đương nhiên cái gì! Căn bản là không chính đáng.” Béo lão đầu tức giận nói.
Mạc Phi vô tội trừng mắt: “Không chính đáng nhưng đúng a!”
Béo lão đầu trợn mắt nhìn Mạc Phi, hung ác nói: “Chuyện hôm nay cho qua, lần sau nếu đám kia còn tới khiêu khích, các ngươi nhất định phải ứng chiến, hơn nữa còn phải chiến thắng.”
Mạc Phi gật đầu, cúi thấp đầu nói: “Nhất định nhất định.”
Nhìn dáng vẻ chân thành của Mạc Phi, béo lão đầu gật đầu rời đi.
Thấy béo lão đầu rời đi, Mạc Phi thở dài một hơi.
Đường Thiên Thái ngây thơ nhìn Mạc Phi: “Phi Phi ca, lão đầu kia là ai vậy? Thực béo, thực hung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuc-pham-hoang-tu-phi/1285051/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.