Mạc Phi lạnh lùng cười một tiếng: “Chúng ta có pháo a! Bắn chết bọn họ.”
Ánh mắt Thiên Diệp cũng sáng lên, hớn hở nói: “Đúng đúng đúng, lực công kích của hải thuyền hoàng kim cũng là nhất lưu, pháo tinh thạch trên thuyền này khẳng định cũng là hàng tốt nhất, để ta bắn hai phát.”
Trịnh Huyên vội nói: “Thiên Diệp, ngươi bắn kém lắm, có bắn trăm phát cũng không trúng được đâu, đừng lãng phí tinh thạch, ngươi đứng một bên xem náo nhiệt đi.”
“… ngươi nói nhăng nói cuội gì thế, tên ngu ngốc này, ngươi muốn đánh nhau à?” Thiên Diệp hung tợn nói.
Mạc Phi nhịn không được nói: “Đều thử đi, ai bắn trúng nhiều nhất thì bốn phần tinh tinh thu được lần này thuộc về người đó.”
Thiên Diệp gật đầu, lập tức nói: “Ý hay, ý hay.”
Trịnh Huyên liếc mắt: “Ngươi cao hứng như vậy làm gì, dù sao đệ nhất chắc chắn không phải ngươi.”
Thiên Diệp trợn mắt nhìn Trịnh Huyên, có chút kỳ quái nói: “Lâu Vũ đâu rồi?”
“Ầm!” Một tiếng nổ lớn vang lên.
Mạc Phi nhún vai: “Đi bắn pháo rồi.”
Thiên Diệp tức giận nói: “Cái tên Lâu Vũ ăn gian này! Hắn động thủ trước mà ngươi không bảo ta.”
Mạc Phi trợn mắt: “Ăn gian, chiếm đoạt tiên cơ mà ăn gian cái gì, ì à ì ạch như các ngươi thì có thể làm nên chuyện gì chứ, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, hiểu không!”
Thiên Diệp thực ủy khuất nhìn Mạc Phi, bất mãn lẩm bẫm: “Phi Phi, ngươi bây giờ chỉ giúp người ngoài thôi, quả nhiên gả đi rồi khuỷu tay liền ngoặc ra ngoài.”
Mạc Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuc-pham-hoang-tu-phi/1285046/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.