Nhìn thấy Kỷ An Quốc từ phòng tu luyện tiến ra, Tô Kỳ lập tức vui sướng tiến tới: “Nguyên soái, thương của người đã khỏi hẳn rồi sao?”
Kỷ An Quốc gật đầu, ánh mắt sáng bức người: “Khỏe hẳn rồi, thực không ngờ cư nhiên có ngày ta khỏi hẳn.”
Tô Kỳ tràn đầy vui sướng cười nói: “Tam hoàng tử phi đúng là phúc tinh a!”
Kỷ An Quốc gật gật đầu, cười lạnh: “Đúng vậy! Ta cứ nghĩ đời này không có cơ hội khỏi hẳn, thật không ngờ Nạp Lan Nguyệt lại chỉ định Mạc Phi cho Lâu Vũ, đây là phúc nàng ta mang tới a!”
Sắc mặt Tô Kỳ có chút âm trầm, năm đó nếu không phải Nạp Lan gia hại Kỷ nguyên soài thương lại chồng thêm thương, Kỷ nguyên soái cũng không đến mức khựng tu vi lại nhiều năm như vậy, Nạp Lan Hình suốt bao nhiêu năm qua vẫn luôn hao tâm tổn trí ngăn cản nguyên soái khỏi hẳn, thật không ngờ… tạo hóa trêu người a!
“Nghe nói Tô Vinh thăng lên cấp sáu?” Kỷ An Quốc hỏi.
Biểu tình Tô Kỳ khó nén đắc ý: “Đúng vậy! Hẳn cũng nhờ phúc của tam hoàng tử phi. Bằng không với tư chất của Vinh Vinh sao có thể tiến vào cấp sáu nhanh như vậy!”
Nghĩ đến Tô Vinh, Tô Kỳ nhịn không được hớn hở, hiện giờ thực lực của Tô Vinh đã vượt qua rất nhiều nhóm đồng lứa, trong gia tộc đã không còn bao nhiêu người có thể làm đối thủ của Tô Vinh, nghĩ tới ánh mắt hâm mộ của nhóm lão hữu khi nhắc tới Tô Vinh, Tô Kỳ nhịn không được đắc ý.
Kỷ An Quốc cười cười: “Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuc-pham-hoang-tu-phi/1285039/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.