Mạc Phi mới vừa đi tới cửa phòng làm việc của Lâu Vũ thì nhìn thấy Mạc Vũ Vi thương tâm từ bên trong lao ra.
Nhìn thấy Mạc Phi, sắc mặt Mạc Vũ Vi lập tức trở nên dữ tợn.
Mạc Vũ Vi hung hăng trừng Mạc Phi một cái rồi nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Tô Vinh cau mày, thực bấtt mãn nhìn theo bóng Mạc Vũ Vi: “Nha đầu kia bị gì vậy? Làm nhơ danh tiếng của ngươi thì thôi đi, còn trừng ngươi nữa chứ, đúng là ngang ngạnh mà.”
Mạc Phi nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Nàng vẫn luôn như vậy, nữ hài tử đều bốc đồng vậy mà, kệ đi.”
Mạc Phi híp mắt thầm nghĩ, Trong lòng Mạc Vũ Vi, Mạc Phi chỉ là một kẻ yếu đuối vô dụng, là một phế vật bị nàng đè đầu cưỡi cổ, nàng là đại tiểu thư Mạc gia, việc gì phải nể mặt hắn chứ!”
Mạc Phi tiến vào phòng là việc Lâu Vũ, thấy người vào cửa là Mạc Phi, Lâu Vũ thở phào một hơi.
Nhìn biểu tình như trút được gánh nặng của Lâu Vũ, Mạc Phi không khỏi có chút buồn cười.
Mạc Phi nói đùa: “Ngươi làm gì nha đầu kia vậy? Vừa nãy rươm rướm nước mắt chạy ra ngoài, nếu không phải quần áo vẫn chỉnh tề thì rất dễ làm người ta hiểu lầm ngươi có ý gì đó với người ta a.”
Lâu Vũ liếc mắt xem thường: “Nha đầu kia muốn quyến rũ ta, bất quá ta không mắc câu.”
Mạc Phi chớp mắt, có chút bội phục: “Nha đầu kia đúng là kiên trì thật.”
Lâu Vũ đã cự tuyệt thẳng thừng như vậy mà vẫn không chịu từ bỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuc-pham-hoang-tu-phi/1285026/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.