Phong Tín cùng mặt thẹo rời khỏi phòng thuốc. Nhìn ba sọt thuốc mà đám thủ hạ Phong Tín đang ôm, ánh mắt mặt thẹo lộ rõ thèm muốn.
“Phong Tín! Chỉ có chút dược tề thôi mà ngươi cư nhiên dẫn theo nhiều người như vậy, ngươi cũng quá khinh thường khí lực của bọn họ đi.” Mặt thẹo lắc đầu nói.
Phong Tín cười gian: “Ta dẫn theo nhiều người như vậy không phải sợ bọn họ khiêng không nỗi. Ta đề phòng chuyện gì, ngươi không biết à?”
Mặt thẹo chà chà tay: “Phong Tín, sao ngươi có thể đề phòng ta như vậy, ngươi làm vậy là khinh thường nhân cách ta.”
Phong Tín cười sáng lạn: “Nhân cách? Hóa ra mặt thẹo ngươi cư nhiên còn có thứ gọi là nhân cách, ta thực nhìn không ra a.”
Mặt thẹo cười gượng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Phong Tín, sao ngươi có thể nói vậy chứ?”
Mặt thẹo chuyển ánh mắt về phía nửa sọt thuốc có vấn đề: “Phong Tín, ngươi định xử lý số thuốc này thế nào? Đem đi chôn hay rót vào trong hồ? Dược tề sẽ phản ứng với nhau, không thể xử lý bừa được đâu.”
Phong Tín cười cười, tự nhiên nói: “Ta định sẽ dùng luôn.”
Mặt thẹo sửng sốt một lúc mới vội vàng nói: “Phong Tín, ngươi không thể làm bừa a! Tuy quân doanh thực sự thiếu thốn dược tề nhưng hiện giờ đã có tam hoàng tử phi, vấn đề không phải đã được xử lý rất nhiều sao? Dược tề thứ phẩm sẽ tạo thành thương tổn rất lớn.”
Phong Tín lạnh lùng liếc mắt, không đồng ý nói: “Chuyện ngươi biết lẽ nào ta không biết.”
Mặt thẹo ngây ngốc hỏi: “Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuc-pham-hoang-tu-phi/1285007/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.