Một trận tiếng bước chân truyền tới, độc nhãn cùng mặt thẹo ngừng nói chuyện, nhìn về phía người tới.
“Các ngươi đều ở đây à?” Phong Tín có chút giật mình.
Độc nhãn bất mãn trừng mắt nhìn Phong Tín, thầm nghĩ, mặt thẹo ra tay quá ngoan độc thì tiểu bạch kiểm Phong Tín này cũng chẳng tốt hơn là bao.
Nhìn hộp ngọc trong tay Phong Tín, mặt theo nghiêm mặt hỏi: “Phong Tín, trong hộp là cái gì vậy?”
Phong Tín giấu chiếc hộp ra sau lưng, đề phòng nhìn mặt thẹo: “Liên quan gì ngươi?”
Mặt thẹo cười cộc lốc, thực vô tội nói: “Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi mà, ngươi kích động như vậy làm gì?”
Phong Tín hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Đừng có giả vờ, ngươi có vờ ngây ngô cỡ nào cũng không thay đổi được chuyện ngươi là một con hồ ly béo đâu.”
Mặt thẹo gãi đầu, có chút xấu hổ nói: “Phong Tín, sao ngươi có thể nói ta như vậy chứ?”
Phong Tín liếc mặt thẹo một cái, mất kiên nhẫn nói: “Tránh ra.”
Mặt theo trừng mắt, thử dò hỏi: “Ngươi muốn đi đâu vậy?”
“Ta đi tìm tam hoàng tử phi, ngươi quản à?” Phong Tín lạnh giọng nói.
Mặt thẹo vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, ta sao dám quản ngươi chứ!”
Phong Tín ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: “Nếu không quản thì mau tránh đường.”
Mặt thẹo trừng mắt, thần thần bí bí nói: “Phong Tín a! Nể tình huynh đệ mấy chục năm, ta nhắc nhớ ngươi hiện giờ tâm tình tam hoàng tử phi không được tốt lắm.”
Phong Tín có chút đắc ý liếc nhìn hai người: “Nhìn thấy hai ngươi, tâm tình tam hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuc-pham-hoang-tu-phi/1285005/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.