Chương trước
Chương sau
Lâu Vũ vừa mở cửa phòng ký túc xá liền nhìn thấy Thiên Diệp ngồi bên cạnh bàn.
“Ta đi nhầm phòng.” Lâu Vũ vội nói.
Thiên Diệp liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Ngươi không đi nhầm, chính là phòng này.
Lâu Vũ nhìn Thiên Diệp, nửa ngày sau mới hiểu được ý đối phương: “Bạn cùng phòng của ta là ngươi?”
Thiên Diệp bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng vậy!”
Lâu Vũ phẫn nộ nhìn Thiên Diệp, lửa giận hừng hực trong mắt.
Thiên Diệp thở dài, vô tội nói: “Tam hoàng tử, ngươi đừng nhìn ta như vậy, đây là ý của tam hoàng tử phi, kỳ thực ta cũng không muốn chung phòng với ngươi. Tin tưởng ta đi, tâm tình chúng ta giống nhau a.”
Lâu Vũ hít sâu một hơi, qua một hồi lâu mới bình tĩnh lại: “Mạc Phi ở chung với ai?”
Thiên Diệp ôm con thỏ nhỏ, vuốt lông nó nói: “Mạc Phi ở chung với Nhất Nhất, Vinh Vinh ở chung với Trịnh Huyên.”
Thiên Diệp nháy mắt với Lâu Vũ: “Tam hoàng tử, kỳ thực nếu ngươi không thích ở chung với ta thì có thể qua phòng bên cạnh đổi phòng với Vinh Vinh. Ngươi không phải dạng ta thích nhưng Vinh Vinh thì phải a!”
Lâu Vũ nhìn Thiên Diệp, trầm tư một lúc rồi cười lạnh: “Ngươi mơ đi.”
“Tam hoàng tử, ngươi muốn ở chung với ta vậy à?”
Lâu Vũ có chút giảo hoạt nhìn Thiên Diệp: “Ai muốn ở chung với ngươi chứ? Chỉ là ta không được như ý thì ngươi cũng đừng hòng.”
“Làm quân tử thì phải sẵn lòng giúp đỡ người khác chứ, tính tình ngươi đúng là ác liệt mà.” Thiên Diệp khinh thường nói.
Lâu Vũ cười nhạt: “Ngươi nói thế nào cũng được, ta sẽ không đổi Tô Vinh qua đây đâu. Ta không tốt, dựa vào cái gì ngươi được sung sướng chứ.”
Thiên Diệp thở dài, ngắt một nhánh cỏ đút cho con thỏ: “Thỏ con a, ta đặt tên cho ngươi nha? Sau này gọi ngươi là Tiểu Lâu Vũ, ngươi xem nghe tên là thấy bực rồi, rất hợp với ngươi, ngươi lớn lên thoạt nhìn thiếu đánh hệt như Lâu Vũ a! Mau ăn đi a, chờ ngươi béo rồi ta sẽ làm thịt ngươi.”
Lâu Vũ chống nạnh đứng một bên, răng nanh nghiến ken két.
“Ai nha, tè dầm rồi, Tiểu Lâu Vũ, ngươi cư nhiên tè dầm a! Muốn tè sao không chịu nói một tiếng, ngươi thực là không dễ hầu hạ, hệt như Lâu Vũ vậy.” Thiên Diệp ghét bỏ nhìn tiểu bạch thỏ nói.
Lâu Vũ rống lớn: “Thiên Diệp, ngươi thu liễm lại một chút cho ta.”
Thấy Lâu Vũ phẫn nộ, Thiên Diệp bất đắc dĩ nhún vai: “Chỉ đùa chút thôi mà, tam hoàng tử, ngươi đúng là không có chút hài hước gì cả.”
Lâu Vũ nhìn chằm chằm Thiên Diệp, nghiêm túc hỏi: “Thiên Diệp, ngươi cùng Mạc Phi rốt cuộc có quan hệ gì?”
Thiên Diệp cười gượng: “Hình như ta đã trả lời vấn đề này rồi, kỳ thực chỉ là ta ngưỡng mộ tài năng của tam hoàng tử phi, muốn làm tri kỷ với tam hoàng tử phi mà thôi!”
Lâu Vũ vỗ mạnh lên mặt bàn, cái bàn thoáng chốc vỡ nát.
“Thiên Diệp, nếu ngươi dám đánh chủ ý vào Mạc Phi thì ngươi cũng giống như cái bàn này vậy.” Lâu Vũ âm trầm nói.
Thực thô bạo, Thiên Diệp hít sâu một hơi thầm nghĩ, đệ đệ nhà mình cư nhiên chọn một tên bạo lực như vậy, ngày tháng sau này phải làm sao đây a!
Thiên Diệp liếc nhìn Lâu Vũ, do dự một chút rồi thay đổi đề tài: “Cái kia, tam hoàng tử, tướng ngủ của ta không tốt lắm, ngươi ngạn vạn lần đừng lẩn quẩn làm bậy leo lên giường ta a, bằng không ta sẽ đập bẹp ngươi thành thịt vụn đấy.”
Lâu Vũ nhìn Thiên Diệp, ôn hòa nói: “Ngươi ngủ đi, ngàn vạn lần đừng ngủ quá sâu, ta sợ ta bị mộng du sẽ nhịn không được bóp chết ngươi. Nếu ngươi thực sự bị ta bóp chết thì ta biết công đạo thế nào với Phi Phi a!”
Thiên Diệp: “…”

Phòng ký túc xá của Trịnh Huyên cùng Tô Vinh.
Trịnh Huyên ngồi trên giường, vừa rung chân vừa thở dài.
Tô Vinh bịt mũi, thực vô ngữ nhìn Trịnh Huyên: “Trịnh thiếu, ngươi đừng rung nữa được không, cũng đừng thở dài nữa, vừa ồn lại vừa xấu a!”
Trịnh Huyên ngẩng đầu nhìn Tô Vinh, vô tội nói: “Ngươi tới phòng tam hoàng tử phi đổi Nhất Nhất qua đây thì ta sẽ không rung chân cũng không thở dài nữa.”
“Không được.” Tô Vinh chém đinh chặt sắt nói.
Trịnh Huyên có chút bất mãn nhìn Tô Vinh: “Không được, vì sao lại không được?”
“Ta đổi Nhất Nhất qua đây rồi ta ở đâu? Ở phòng tam hoàng tử phi à? Nếu ta dám ở đó, tam hoàng tử nhất định sẽ xé xác ta.” Tô Vinh lắc đầu như trống bỏi.
Tô Vinh không đồng ý nói: “Không sao đâu, ngươi cứ đổi Nhất Nhất qua đây cho ta, nếu Lâu Vũ đánh ngươi, ta sẽ ra mặt giúp ngươi.”
“Không được!” Tô Vinh vẫn không chút do dự cự tuyệt.
Trịnh Huyên khó hiểu nhìn Tô Vinh: “Không được, sao lại không được?”
Tô Vinh nhún vai: “Không phải quá rõ ràng à? Ngươi không phải đối thủ của tam hoàng tử, chờ tam hoàng tử xử ngươi xong thì sớm muộn gì cũng tới phiên ta, ta mới không ngốc như vậy.”
Trịnh Huyên phản bác: “Sao ta lại không phải đối thủ của Lâu Vũ chứ?”
Tô Vinh đương nhiên nói: “Này không phải thực rõ ràng à? Ở giải bách cường tranh bá, tam hoàng tử hạng nhất, ngươi hạng mười, rõ ràng là chênh lệch quá nhiều.”
“Kết quả đó không chuẩn xác, lúc thi đấu ta không dốc toàn lực.” Trịnh Huyên cố gắng phản bác.
Tô Vinh khoát tay: “Được rồi, thua chính là thua, đừng viện cớ.”
Trịnh Huyên vội vàng nói: “Không phải ta viện cớ, rõ ràng là không chuẩn xác mà! Ngươi xem, ngươi xếp hạng chín ta hạng mười, Nhất Nhất hạng mười một, tuy thứ hạng của ta cùng Nhất Nhất đều xếp sau ngươi nhưng vô luận là ai cũng đều có thể đánh bẹp ngươi.”
Tô Vinh: “…” Cái tên khốn khiếp này!

Phòng ký túc xá của Mạc Phi cùng Mạc Nhất.
Mạc Phi cầm một quyển dược thư, xem say mê.
Mạc Nhất nhìn Mạc Phi, hơi nhíu mày hỏi: “Thiếu gia, ngươi an bài tam hoàng tử cùng Thiên Diệp công tử ở chung một phòng như vậy có ổn không?”
“Như vậy rất tốt a! Ta phải để bọn họ bồi dưỡng tình cảm một chút, hai bọn họ cứ cãi nhau như vậy không phải chuyện tốt.” Mạc Phi sâu xa nói.
Sắc mặt Mạc Nhất có chút quái dị: “Ngươi muốn tam hoàng tử cùng Thiên Diệp công tử bồi dưỡng tình cảm, thiếu gia, có phải ngươi ăn sai dược không vậy?”
“Không phải loại tình cảm mà ngươi nghĩ…” Là tình cảm giữa anh vợ và em rể: “Ngươi không hiểu được đâu.” Mạc Phi cắn môi.
Mạc Nhất nhún vai: “Ta thực sự không hiểu.”
Mạc Phi thở dài: “Trên đời này có rất nhiều chuyện khó hiểu như vậy, không hiểu cũng không sao, cứ kệ đi!”
Mạc Nhất bĩu môi, không thể phản bác nói: “Tuy không hiểu nhưng ta đoán tam hoàng tử cùng Thiên Diệp công tử tám chín phần mười là sẽ đánh nhau.”
Mạc Phi híp mắt nhìn Mạc Nhất: “Ngươi xác định?”
Mạc Nhất gật đầu: “Ta nghĩ hẳn là vậy.”
“Ầm!” Cửa phòng bị mở ra.

Lâu Vũ cùng Thiên Diệp giận dữ đứng bên ngoài.
Mạc Phi có chút kinh ngạc nhìn hai người: “Các ngươi làm sao vậy?”
Thiên Diệp: “Hắn ngáy.”
Lâu Vũ: “Hắn nghiến răng.”
Thiên Diệp: “Hắn thối chân.”
Lâu Vũ: “Hắn vứt vớ thối lên giường ta, mùi thối kia là từ vớ của hắn.”
Thiên Diệp: “Hắn vu oan cho ta.”
Mạc Phi dùng khuỷu tay huých Mạc Nhất, bội phục nói: “Nhất Nhất, thật sự bị ngươi đoán đúng rồi a!”
Mạc Nhất bất đắc dĩ thở dài: “Chuyện này quá rõ ràng a!”
Mạc Phi nhìn hai người: “Vậy bây giờ các ngươi rốt cuộc muốn làm thế nào?”
“Đổi phòng.” Thiên Diệp cùng Lâu Vũ đồng thanh nói.
Mạc Phi đảo mắt, thực bất đắc dĩ nhìn hai người, sau nửa ngày mới nói: “Đổi thì đổi đi.”
Kết quả là đổi ký túc xá, mọi người đều vui mừng, Lâu Vũ lưu lại phòng Mạc Phi, Mạc Nhất chuyển qua phòng Thiên Diệp.
Thấy Thiên Diệp cùng Lâu Vũ tiến vào phòng Mạc Phi, Trịnh Huyên liền tập trung lắng nghe động tĩnh, tiếp sau đó thấy Mạc Nhất chuyển qua phòng Thiên Diệp thì bắt đầu kích động.
“Tiêu rồi, tiêu rồi.” Trịnh Huyên than thở.
Tô Vinh khó hiểu nhìn Trịnh Huyên: “Tiêu? Sao thế?”
Trịnh Huyên đau khổ nói: “Nhất Nhất chuyển qua phòng Thiên Diệp rồi, này khác gì đưa dê vào miệng cọp a!”
Tô Vinh nhún vai: “Nhất Nhất không phải dê, hắn không yếu như vậy.”
“Tên sắc quỷ Thiên Diệp kia nhất định sẽ động sắc tâm, Nhất Nhất không phải đối thủ của Thiên Diệp.” Trịnh Huyên bất an đi tới đi lui trong phòng.
Tô Vinh trợn mắt: “Sẽ không đâu, Thiên Diệp chỉ giỏi nói thôi chứ kỳ thực không làm gì đâu.”
Trịnh Huyên trừng mắt: “Đã đến lúc này rồi mà ngươi cư nhiên bình tĩnh như vậy?”
Tô Vinh liếc mắt xem thường: “Không phải ta bình tĩnh mà là ngươi lo bò trắng răng.”
Trịnh Huyên đánh giá Tô Vinh, đột nhiên túm lấy Tô Vinh hệt như túm cọng rơm cứu mạng: “Tô Vinh, ngươi qua đó đổi với Nhất Nhất đi, Thiên Diệp thích ngươi, vẫn luôn nói muốn ngươi nối dõi tông đường, nhất định hắn sẽ không cự tuyệt đâu.”
Tô Vinh gạt tay Trịnh Huyên, liếc mắt xem thường: “Ngươi đừng có si tâm vọng tưởng, ta điên rồi mới làm vậy!”
Trịnh Huyên bất mãn nhìn Tô Vinh: “Ngươi đừng tuyệt tình như vậy! Nhất Nhất rất nguy hiểm a!”
“Nếu ngươi thực sự lo lắng cho Nhất Nhất thì vầy đi, ngươi đổi Nhất Nhất qua đây với ta, ngươi ở cùng với Thiên Diệp, như vậy không phải Nhất Nhất an toàn rồi à? Với sức chiến đấu của ngươi, đối phó với Thiên Diệp cũng không sợ chịu thiệt.” Tô Vinh chống cằm nói.
Trịnh Huyên lắc đầu: “Không được.”
“Không được, vì sao lại không được?” Tô Vinh khó hiểu hỏi.
Trịnh Huyên trừng mắt, tức giận nói: “Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi có tâm tư với Nhất Nhất, nếu ta làm vậy thì Nhất Nhất vừa thoát khỏi hang hổ lại tiến vào ổ sói, vẫn rất nguy hiểm.”
Tô Vinh: “…”
Nhìn sắc mặt Tô Vinh, Trịnh Huyên nói: “Chột dạ à, ta nói đúng rồi đi.”
Tô Vinh gật đầu: “Đúng vậy! Đúng vậy! Ta thích Nhất Nhất.”
Trịnh Huyên nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Vinh: “Ngươi, ngươi, ngươi… thực quá đáng.”
Tô Vinh trừng mắt: “Trong tình yêu tất cả mọi người đều ngang hàng, vì cái gì ta không thể thích Nhất Nhất.”
Trịnh Huyên quắc mắt trừng Tô Vinh một cái, sau đó hung hăng ôm chăn đi.
Nhìn hành động của Trịnh Huyên, Tô Vinh ù ù cạc cạc hỏi: “Ngươi định làm gì vậy?”
Trịnh Huyên trừng mắt: “Ta qua phòng Nhất Nhất nằm dưới đất ngủ.”
Tô Vinh thở hắt một hơi: “Đi đi, đi đi, cẩn thận đừng để bị đá ra ngoài.”
Trịnh Huyên lạnh lùng nhìn Tô Vinh: “Ngươi nghĩ ta là ngươi à? Ta mới không bị đá ra.”
Tô Vinh thương hại nhìn Trịnh Huyên: “Chính vì là ngươi nên mới bị đá ra, nếu là ta thì khẳng định là không.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.