“Cạch.” Âm thanh cửa mở ra vang lên bên tai Trịnh Huyên.
Rõ ràng đã mệt mỏi tới cực hạn nhưng nghe thấy âm thanh này, Trịnh Huyên vẫn mở mắt ra, nhìn thấy người tới là Trịnh Hồng, chờ mong cuồng nhiện trong mắt Trịnh Huyên chậm rãi lui xuống.
Trịnh Hồng thở dài một hơi: “Ta đã phái người tới phủ tam hoàng tử mời Mạc Nhất, bất quá hắn nói ngày mai phải thi tài nghệ, không rảnh tới thăm ngươi.”
Trịnh Huyên nhắm mắt lại, không đáp.
“Trước kia ta cảm thấy Từ Tử Hàm không xứng với ngươi, cứ tưởng đổi người khác sẽ tốt hơn một chút, hiện giờ xem ra Mạc Nhất còn kém hơn cả Từ Tử Hàm, sớm biết vậy chẳng thà ta đồng ý cho ngươi ở cùng một chỗ với Từ Tử Hàm.” Trịnh Hồng tức giận nói.
Trịnh Huyên đột nhiên mở mắt, oán hận nói: “Nói bậy.”
Nhìn biểu tình Trịnh Huyên, Trịnh Hồng bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi bình tĩnh chút đi, y sinh nói hiện giờ ngươi không thể quá kích động.”
Trịnh Huyên ngơ ngác nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ gì.
Không bao lâu sau, tiếng cửa mở lại vang lên, Trịnh Huyên lại lập tức mở mắt.
Trịnh Thạch bưng thức ăn vào, thấy người vào là Trịnh Thạch, Trịnh Huyên có chút ủ rũ.
Nhìn dáng vẻ thất vọng của Trịnh Huyên, Trịnh Thạch nhịn không được nói: “Thiếu gia, trên đời này đâu đâu chẳng có cỏ xanh, sao ngươi không theo đuổi người nào đáng tin một chút a? Ngươi chống đỡ một hơi cuối cùng bảo người ta chuyển tiền cho Mạc Nhất, thế nhưng hắn còn chẳng thèm tới nhìn ngươi một cái.”
Trịnh Huyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuc-pham-hoang-tu-phi/1284954/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.