[Cáo] fix một chút, vũ khí của Trịnh Huyên là tinh đao chứ k phải tinh kiếm nha
**********
“Trịnh thiếu, ngài không sao chứ?” Thấy sắc mặt Trịnh Huyên tái nhợt, bộ dáng lảo đảo sắp ngã, chủ quản tiệm binh khí có chút lo lắng hỏi.
Trịnh Huyên lắc đầu nói: “Ta không sao.”
“Trịnh thiếu, để ta bảo người đưa ngươi về.” Chủ quản nói.
Trịnh Huyên lắc đầu: “Không cần, ta tự về.”
Nhìn bóng dáng Trịnh Huyên, chủ quản bất đắc dĩ lắc đầu, hôm nay đúng là mở mang tầm mắt, người hầu bên cạnh tam hoàng tử phi tiêu tiền như nước làm cháu trai Trịnh nguyên soái sượng mặt a.
Trịnh Huyên có chút thẫn thờ đi trên đường, trong đầu là hình ảnh Mạc Nhất nhìn mình đầy khinh thường khi rút thẻ tinh tạp.
Trịnh Huyên cắn môi, tâm tình nặng nề không thể nói nên lời, mình thực vô dụng a!
…
Thấy ba người trở về, Lâu Vũ có chút ngoài ý muốn nói: “Trịnh Huyên không đi cùng à?”
“Hắn đi rồi.” Mạc Nhất thản nhiên nói.
“Vậy à?” Lâu Vũ nhìu mày, hắn vốn tưởng Trịnh Huyên sẽ mặt dày mày dạn bám theo không tha.
“Ừm!” Mạc Nhất không chút để ý nói.
Lâu Vũ kéo Tô Vinh qua một bên hỏi: “Tô Vinh, sao Trịnh Huyên lại bỏ đi vậy?”
Tô Vinh đau khổ, còn có chút sợ hãi nói: “Bị dọa.”
Lâu Vũ khó hiểu: “Bị dọa? Có ý gì?”
Tô Vinh kể lại sự tình từ đầu đến đuôi, sau đó thở hắt một hơi nói: “Trịnh Huyên cũng coi như kiên cường rồi, nếu là ta thì chắc đã ngất luôn rồi.”
“Thực không có tiền đồ.” Lâu Vũ tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-cuc-pham-hoang-tu-phi/1284950/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.