Nhưng bởi vậy Lưu thị càng hận ‘đứa con hoang’ trong bụng mình, đứa con hoang này không cho Lưu thị sống thoải mái, Lưu thị cũng quyết không cho nó sống dễ chịu.
Tống Hi tại trong hoàn cảnh như vậy được sinh ra.
Tống Hi vừa được sinh ra hai ngày, Lưu thị đã muốn đem đứa bé này ném chết, nhưng Lưu thị không dám, Lưu thị nghe trên TV nói đây là tội mưu sát, Lưu thị không muốn ngồi tù. Sau đó, Lưu thị bắt chước người khác đem đứa bé ném tới trước cửa cô nhi viện, thế nhưng lúc trước Lưu thị sinh con sợ mất mạng, nên đã đi bệnh viện để sinh, vì thế bệnh viên lưu lại thông tin của Lưu thị, Lưu thị đã hai lần ném đi đều bị cảnh sát đưa trở về hoàn chỉnh.
Lưu thị coi Tống Hi như con rơi, say thì đánh, tỉnh thì mắng. Đứa bé sắp hai tuổi nhưng Lưu thị chỉ gọi bé là ‘con hoang’, Lưu thị lười đặt tên cho một đứa con rơi.
Tống Hi 4 tuổi, chưa từng được đến trường, Lưu thị buộc Tống Hi mỗi ngày đi tới những nơi bụi bặm gần đó để lượm lon cùng những thứ phế thải.
Sau đó, không biết ai nhìn thấy không vừa mắt, liền báo cho người quản lý khu biết, người quản lý tới nhà, nghiêm túc phê bình Lưu thị, bọn họ rất tức giận, nói cho Lưu thị biết – cô thế này là đang phạm tội, nếu cô không cho bé tới trường, chúng tôi phải gọi điện báo nguy
Nghe ngồi tù, trong lòng Lưu thị phẫn hận, thế nhưng Lưu thị thật sự sợ, vừa bưng trà vừa gật đầu dạ vâng, luôn bảo chứng nhất định sẽ cho đứa bé tới trường, chỉ là trong nhà thật sự không có tiền, Lưu thị cũng không còn cách nào khác.
Quản lý khu nghe Lưu thị nói như thế, trong lòng cũng có chút thông cảm, liền bảo – học phí của đứa bé bọn họ sẽ nói chuyện với nhà trường, không thu tiền, vô luận thế nào cũng phải đảm bảo trẻ con được giáo dục.
Quản lý khu hỏi tên của đứa bé, Lưu thị xèo xèo ô ô đáp không ra lời, mấy người ở đây đều lạnh mặt, Lưu thị giải thích rằng – do Lưu thị thất học, nên không biết đặt tên thế nào, đang muốn nhờ mọi người hỗ trợ.
Một bác gái họ Tống kéo đứa bé qua, đưa cho đứa bé một viên kẹo, đó là viên kẹo ngọt đầu tiên mà Tống Hi có được. Bác gái Tống hòa ái hỏi Tống Hi: “Bé con, bà đặt tên cho con nha, được không?”
Tống Hi nhìn thoáng qua bác gái Tống, đột nhiên hỏi: “bà ơi, bà họ gì?”
Tần Gia Bảo ôm hộp cơm trưa đầy phong phú do Cố Thanh chuẩn bị cho bé, nhiệt tình ngồi đối diện với Tống Hi, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé cười đến xán lạn, hiện ra hai lúm đồng tiền đáng yêu, đôi mắt to tròn đen bóng, tựa như tiểu tiên đồng trên trời cao.
Tống Hi lần đầu tiên nhìn thấy Tần Gia Bảo, liền cảm thấy như thế, nhưng cá tính của nhóc âm u cổ quái, ánh mắt của nhóc chỉ dừng lại trên mặt Tần Gia Bảo khoảng 3 giây rồi lại cúi đầu xuống, chuyên chú ăn bữa cơm trưa do nhà trường phát.
Tâm linh nhỏ bé của Tần Gia Bảo nháy mắt bị tổn thương, Tống Hi ưu tú như vậy, lớn lên lại cao, Tần Gia Bảo luôn nghĩ nhóc tựa như anh hùng, bé là thật tâm muốn làm bạn với Tống Hi.
Tần Gia Bảo không dự định buông tha, bé tiếp tục thân thiết nói: “Đây là món cá chua ngọt do anh Đại Hùng làm, ăn rất ngon, chúng ta cùng nhau ăn, được không?”
Tống Hi lúc này cũng chẳng thèm ngẩng đầu, trực tiếp coi Tần Gia Bảo là không khí.
Tần Gia Bảo chu chu miệng, trong đôi mắt đã lập tức ngập đầy nước mắt, có vẻ như trái tim của bé con luôn luôn rất yếu đuối
Bẹp bẹp…
Nước mắt không ngừng rơi xuống, Tần Gia Bảo che miệng không cho mình khóc ra tiếng, nhưng Tống Hi vẫn nghe thấy, nhóc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hai mắt của tiểu tiên đồng ngấm đầy nước mắt, đôi mắt to đỏ hồng toàn bộ, nhóc không hiểu sao trong lòng cảm thấy rất hối hận vì sự lãnh đạm của chính mình.
Tống Hi cầm khăn tay trên bàn đưa cho Tần Gia Bảo, Tần Gia Bảo chỉ lo khóc, không nhận lấy, Tống Hi bất đắc dĩ thở dài, đứng lên, đi tới bên người Tần Gia bảo, tự mình lau nước mắt cho bé.
Tống Hi lau rất cẩn thận, nhóc sợ làm đau tiển tiên đồng, da của tiểu tiên đồng vừa mềm mịn vừa trắng nõn, không giống với mình.
Kỳ thực ngay lúc Tống Hi đưa khăn tay cho bé, Tần Gia Bảo đã ngừng khóc, nhưng bé khống chế không được nức nở trong mũi, bé mở to hai mắt nhìn Tống Hi, bỗng nhiên nở nụ cười, đôi mắt to ánh thủy quang, so với sao trên trời còn muốn lóe sáng hơn.
Trái tim Tống Hi nhảy mạnh một cái.
Từ đó, Tống Hi và Tần Gia Bảo trở thành bạn bè, nhưng nhận thức này là do Tần Gia Bảo nhất sương tình nguyện (tự cho là thế),bé nghĩ rằng – Tống Hi giúp bé lau nước mắt là đã đáp ứng làm bạn với bé, thế nhưng nhìn từ khía cạnh Tống Hi thì có vẻ không phải hoàn toàn như vậy.
Tống Hi là khối băng lạnh lùng, cũng không phải luôn luôn có thể hòa tan, cũng có rất nhiều bạn nhỏ đã thử làm bạn cùng Tống Hi, nhưng đều bị không tiếng động cự tuyệt, liền không bao giờ muốn tình cơ hội nói chuyện cùng Tống Hi nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]