Tối đến trời đột nhiên mưa to. Mãi đến đêm vẫn không thấy ngớt, ngược lại còn mạnh hơn. Tiếng sấm như tiếng trống đùng đùng, khiến người ta không thể an tâm. 
Cửa sổ cánh đóng cánh không, bên ngoài tia chớp rạch ngang bầu trời, chiếu vào trong phòng sáng như ban ngày.  
Âu Dương Noãn vừa mới chấm bút vào nghiên mực, đột nhiên bên ngoài lại một tiếng sấm lớn nữa vang lên. Âu Dương Noãn giật mình, cây bút trên tay đột nhiên rơi xuống, nước mực đen đặc rơi xuống giấy Tuyên Thành đẹp đẽ.  
Nàng đi đến bên cửa sổ, muốn đóng cửa lại. Nhưng trên bệ cửa không biết từ khi nào có một con chim bồ câu. Nó cũng không dọa người, chỉ lắc mình rũ nước mưa xuống rồi sau đó nhìn hướng đông nam, vẫy cánh bay đi. 
Âu Dương Noãn đứng trước cửa sổ, cho đến khi bóng trắng kia khuất sau bóng đêm mới xoay người nói với Hồng Ngọc ngoài cửa: “Đi xem công tử nghỉ ngơi thế nào?” 
“Dạ!” Hồng Ngọc nghi hoặc nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn, lĩnh mệnh mà đi. 
Thời gian chỉ qua nửa chén trà liền nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang càng ngày càng gần. Cuối cùng đến cửa thì im bặt, ngay sau đó vang lên tiếng kẽo kẹt nho nhỏ: “Noãn Nhi?” 
Nếu là bình thường, Âu Dương Noãn nhất định sẽ mỉm cười nhìn hắn, có lẽ còn chủ động đi lên đón lấy hắn. Nhưng hiện tại nàng chỉ bình thản đứng sau bàn, không hề có chút biểu cảm. 
Tiếu Thiên Diệp một thân cẩm bào đẹp đẽ, chỉ là trên gương mặt luôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100268/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.