Lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Thiên Diệp, Âu Dương Noãn thiếu chút nữa đã không nhận ra. Sau khi nhìn rõ cũng không thể tin được hai mắt mình rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì.
Nàng lẩm bẩm: “Hắn sao lại…”
Tiếp theo cái gì cũng không nói nên lời.
Nàng lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Thiên Diệp như vậy, sắc mặt ảm đạm, tóc tai rối loạn, râu cũng không cạo, quần áo tả tơi, cả người thoạt nhìn như một tên ăn mày.
Một nam nhân tuấn mỹ, khí thế bức người cư nhiên lại chật vật như thế, giống như là một người vừa sống sót qua đại nạn. Trong lòng này cũng liền dâng lên sự áy náy.
Không nghĩ cũng biết Âu Dương Noãn nhất định sẽ mang Tiếu Thiên Diệp về biệt viện.
Tắm rửa xong Tiếu Thiên Diệp thay một trường bào màu đen làm từ gấm Tứ Xuyên, áo khoác đạm mặc thêu tiểu ngân hoa liễu lăng áo dài, thắt lưng hệ ám sắc câu ngọc cách mang. Toàn bộ nha đầu, mama trong viện nhìn mà choáng váng.
Hắn ngồi trên hành lang, như đăm chiêu nhìn về hoa viên, cũng không biết đang nhìn cái gì ở đó.
Xương Bồ cùng Hồng Ngọc đứng từ xa xa nhìn, Xương Bồ nhỏ giọng: “Tiểu thư thực sự muốn giữ lại người đó sao? Như vậy hình như không tốt lắm…”
“Tiểu thư đã có dự tính như vậy, chúng ta làm nô tỳ thì chỉ có thể tuân mệnh!”
Hồng Ngọc rõ ràng cũng không đồng ý Âu Dương Noãn làm như vậy. Nhưng ở trước mặt Xương Bồ vẫn làm ra dáng tỷ tỷ: “Ngươi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100266/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.