Chương trước
Chương sau
Người đó kêu là Yến vương Thế tử mà không phải là Minh quận vương. Chứng minh người này đối với mọi chuyện trong kinh đô biết rất rõ. Nói vậy, ngay cả chuyện Tiếu Trọng Hoa bị cấm chừng hẳn là cũng biết.

Tiếu Trọng Hoa lạnh lùng nhìn bọn họ, ngược lại cười càng hòa khí: “Mọi người hãy cố gắng hưởng thụ đi! Bữa cơm này chắc cũng là bữa cơm cuối cùng…”

Lời này vừa ra, liên tiếp mấy phú thương thay đổi sắc mặt, ly rượu trong tay cũng bỗng chốc rơi trên đất. Mọi người hai mặt nhìn nhau, rất nhanh có người liên tưởng đến chuyện gần đây mình bán vật tư cho người Nam Chiếu liền biết đây rõ ràng là Hồng Môn yến.

Nhưng lại có rất nhiều người ngạnh cổ, đỏ mặt, không chịu cúi đầu nhận sai. Bọn họ tuy rằng cũng ý thức được Tiếu Trọng Hoa đương nhiên biết chuyện họ đầu cơ trục lợi lương thực. Nhưng bọn họ muốn xem Tiếu Trọng Hoa có dám giết hết toàn bộ người ở đây ngay lúc này hay không? 

Nếu thực sự là thế, hộ vệ gia đình của bọn họ sẽ mở cửa thành cùng Nam Chiếu nội ứng ngoại hợp đem quân trấn giữ này tận giệt.

“Thế tử có ý gì?”

“Rất nhanh sẽ phải đánh giặc. Một khi thực sự nổ ra chiến tranh, các ngươi cảm thấy mình có thể bình an vô sự làm một thương nhân sao?”

"Thế tử nói như vậy, chẳng lẽ là sợ thua người Nam Chiếu?” 

Có người đột nhiên hỏi như vậy, cố gắng phỏng đoán ý của Tiếu Trọng Hoa.

Chu Khang một bên nhìn bọn họ, nhàn nhạt cười nói: "Chư vị không cần khủng hoảng, Nam Chiếu mặc dù có trăm vạn quân nhưng quân trông coi trong thành hiện tại đã có năm mươi vạn. Hơn nữa sáu mươi vạn viện quân đang trên đường đến đây, chỉ là….” 

Thủ lĩnh nhóm phú thương, Trương Hằng đứng lên nói: “Điện hạ, viện quân lập tức sẽ đến, vậy cần gì phải phiền nhiễu?”

Tiếu Trọng Hoa cười lạnh một tiếng, nhìn hắn: “Cái này còn phải hỏi sao? Viện quân cùng lương thực còn phải năm ngày nữa mới đến. Đáng tiếc lương thực của chúng ta không đủ để duy trì trong ba ngày. Chẳng lẽ mọi người muốn nhìn chúng ta bởi vì không có đủ lương thực mà chết đói sao?”

Trương Hằng sợ hãi dập đầu không thôi: “Thế tử thứ tội! Điện hạ vì sao lại nói như vậy? Chúng ta đương nhiên là mong viện quân sớm đến đẩy lùi quân Nam Chiếu!”

Trong mắt Tiếu Trọng Hoa phảng phất như bắn ra vô số kiếm sắc lãnh khốc. Hắn chậm rãi nói: “Thật không? Thế nào mà ta lại nghe thấy lời đồn đãi trong thành, rằng các ngươi cấu kết với người Nam Chiếu, chờ lương thực trong thành cạn kiệt liền cùng bọn họ nội ứng ngoại hợp công thành?”

Nói xong hắn phang một tiếng đập nát ly rượu.

Chén rượu vỡ vụn dưới chân Trương Hằng, hắn mồ hôi đầy đầu, liên tục dập đầu nói: “Thảo dân quyết không có tâm tư này! Cầu Thế tử minh xét!”

“Ta biết ngươi không có loại tâm tư đại nghịch bất đạo này, đó chính là tội tru di cửu tộc. Nhưng khó đảm bảo những người khác không có loại suy nghĩ này. Cho dù hiện tại không có, nhưng đợi đến thời điểm mấu chốt, bị người Nam Chiếu đe dọa dụ dỗ, chỉ sợ cũng không phải do các ngươi quyết định!” Tiếu Trọng Hoa nói rõ ràng từng chữ.

Lời này thốt ra, lập tức các vị phú thương đều cùng quỳ với Trương Hằng, liên thanh nói: “Thảo dân ngu muội không biết, còn không nghĩ tới bước này. Chỉ cầu điện hạ thương hại, chỉ điểm cho chúng ta đường sống!”

Chu Khang nhẹ giọng nói: “Điện hạ bớt giận! Ta biết điện hạ lo lắng cho thời cuộc, mà ta cũng tin tưởng các vị đang ngồi đây đều hết sức trung thành và tận tâm với Đại Lịch. Nếu điện hạ tin những lời đồn đãi vô căn cứ đó, trách tội oan bọn họ thì chính là đã trúng quỷ kế của Nam Chiếu, tự hủy đi lương tài a!”

"Chu tướng quân nói rất đúng, nhất định là gian kế của Nam Chiếu a!”

"Thế tử khoan hồng độ lượng, nhất định phải xét rõ mọi việc a!”

"Đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta đều là bị oan uổng a!”

Mọi người quay đầu thấy binh lính trên tay đều cầm đao kiếm sắc bén xông vào thì nhất thời tiếng khóc la kêu oan vang lên!

Chu Khang mỉm cười: “Chư vị đều là những thương nhân thông minh, cơ trí. Đến thời khắc nguy cấp như vậy có phải nên hướng Đại Lịch thổ lộ chút lòng dạ sắt son hay không?”

Trương Hằng sửng sốt, nhìn thoáng qua vẻ mặt hỉ nộ vô thường của Tiếu Trọng Hoa. Cuối cùng cũng hiểu được mục đích của Hồng môn yến này, Tiếu Trọng Hoa không phải muốn hỏi tội, không phải muốn giết người mà dĩ nhiên là….

Trong thời điểm mẫn cảm này, bảo vệ tính mạng vẫn là quan trọng nhất. Cái gì mà vàng bạc tài bảo, về sau có thể kiếm lại được!

Trương Hằng cắn răng, khẳng khái nói: “Thảo dân nguyện ý quyên năm ngàn đam lương thực. Lấy hành động chứng minh bản thân không có chi tâm cấu kết với Nam Chiếu!” 

“Đúng vậy! Chúng ta cũng nguyện ý quyên năm ngàn đam!”

"Ta quyên ba ngàn đam!”

Cứ như vậy từng người từng người một, những thương nhân vốn keo kiệt vô cùng, nay dưới kiếm đao sáng chói lọi đều quyên ra những lương thực.

Chu Khang dựa theo lời dặn của Tiếu Trọng Hoa mà nói: “Các vị đều là người mưu cầu phú quý, chẳng phải chân chính thông đồng với địch phản quốc, cũng không làm giao dịch với người Nam Chiếu giảo hoạt âm hiểm. Những gì các vị bỏ ra ngày hôm nay điện hạ tuyệt sẽ không quên!" 

"Chờ tương lai chúng ta thắng trận, điện hạ nhất định sẽ bẩm báo với triều đình đem công tích vĩ đại của các vị tái nhập sử sách để người đời ca tụng. Trong những hậu duệ của các vị ai có tài năng xuất chúng cũng sẽ được ưu tiên đề cử với triều đình để bọn họ được làm quan!”

Những thương nhân nghe xong liền mừng rỡ, bọn họ khổ sở toàn hạ tiền tài vì để con cháu đời sau có thể áo cơm không lo. 

Nhưng thương nhân dù sao địa vị cũng không cao, so ra thì vẫn kém xa người đọc sách. Nếu có thể làm quan, chỉ quyên góp lương thực thì có là gì? 

Bọn họ ai cũng ào ào dập đầu cảm tạ, lại tranh nhau đem hành vi của mình nói hiên ngang lẫm liệt. Sau cùng tập hợp lại những lương thực bọn họ quyên ra, thế nhưng lại đủ để bốn mươi vạn quân có thể duy trì được một tháng.

Tiếu Trọng Hoa rời kinh đô được ba ngày, các triều thần đều thỉnh cầu, Tiếu Diễn được hoàng đế đặc xá. 

Chuyện hắn làm đầu tiên sau khi được đặc xá chính là tự mình đến phủ Đại công chúa. Đáng tiếc lại bị Âu Dương Noãn cự tuyệt ngoài cửa.

Nếu là Âu Dương phủ, không ai dám ngăn cản hắn. Nhưng cố tình đây lại là phủ đại công chúa, đại công chúa là cô cô của hắn, đến phụ hoàng cũng còn phải nhường ba phần huống chi là hắn. Cho nên hắn chỉ có thể nhịn xuống, giả vờ như cái gì cũng không phát sinh.

Tiếu Diễn rõ ràng là tức giận nhưng lại ẩn nhẫn không phát, đơn giản vì hắn biết Tiếu Trọng Hoa dù đánh thắng trận này cũng sẽ không thể trở về. Cho nên hắn không cần vội vàng, hắn có thời gian với Âu Dương Noãn.

Đáng tiếc, tính toán của hắn liền bị thất bại.

Buổi tối hôm đó, Chu Lan Chi hầu hạ Tiếu Diễn tắm rửa liền phát hiện trên cánh tay cùng lưng có nhiều chỗ lấm tấm, màu hồng nhạt. Bất giác liền thất thanh thở nhẹ: “A!”

Tiếu Diễn giận tái mặt, lạnh lùng quay đầu: “Làm sao vậy?”

“Điện hạ, trên lưng ngài có gì đó rất kỳ quái!”

Chu Lan Chi không yên đáp, lại trách mắng nha đầu bên cạnh: “Còn không mau cầm gương đến để điện hạ tự mình xem!”

Nha đầu liền nhanh chóng mang gương tới quỳ một bên, lúc này Tiếu Diễn mới phát hiện trên người mình khác thường: “Đây là làm sao vậy?”

Sắc mặt hắn liền trầm xuống: “Mau truyền Thái y!”

Chu thái y nhìn thấy những lấm tấm kỳ quái kia, trong lòng không yên: “Không biết liệu điện hạ có cảm giác khác thường gì không?”

“Cảm giác gì cũng đều không có!” Tiếu Diễn nhíu mày.

Trong lòng Chu thái y trầm xuống, miệng lại cười nói: “Không có gì đáng ngại. Có thể là do thời tiết nóng bức nên điện hạ phát hỏa. Ta sẽ kê đơn thuốc thanh hỏa giải độc, tan ban đỏ thì sẽ không sao!”

“Rốt cuộc là bệnh gì?”

Tiếu Diễn là một người rất đa nghi, nào nói một lần liền tin tưởng.

Chu thái y bởi vì thường xem bệnh cho Thái tử nên rất biết tính tình của hắn. Ông nhanh chóng quỳ xuống: “Điện hạ yên tâm! Chẳng qua là do thời tiết khô nóng nên khí nóng trong người không thoát ra được mà thôi!”

Chu thái y nhiều năm xem bệnh cho hắn, cho tới bây giờ cũng chưa từng mắc sai lầm. Tiếu Diễn gật gật đầu, cũng không quá mức hoài nghi. 

Vì thế Chu thái y chỉ kê một đơn thuốc, sau đó châm vài mũi kim. Người bên ngoài nhìn thấy chỉ là vị thuốc trị độc hỏa nhưng Chu thái y lại âm thầm khẩn trương lặng lẽ phái người báo tin với Lâm Nguyên Hinh. 

Từ ba ngày trước khi Hoàng đế đích thân tới phủ Thái tử, Lâm trắc phi đã được thả ra. Hiện tại chủ mẫu trong phủ vẫn là nàng.

Ba ngày sau Chu thái y lại tới xem bệnh cho Tiếu Diễn, những nốt lấm tấm trên người hắn đã mất. Tiếu Diễn đương nhiên không hoài nghi Chu thái y nữa, còn sai người thưởng không ít lễ vật. 

Chu thái y cảm tạ nhưng trong lòng lại càng sợ hãi. Trên vai, trên lưng, trên tay Thái tử đều xuất hiện ban đỏ, cũng không đau không ngứa, sờ vào lại trơn nhẵn, rõ ràng loại này…..

Nhưng đường đường là Thái tử một nước, chưa bao giờ đi tới những chỗ dơ bẩn, làm sao có thể bị loại bệnh này được? Quả thực là không thể tưởng tượng được!

Chu thái y lập tức tìm cách tới Mặc hà trai, đem sự tình báo cho Lâm trắc phi.

Lâm Nguyên Hinh khẽ cười, lắc lắc đầu nói: “Chu thái y, ngươi là nhất thời hoa mắt nên nhìn lầm rồi!”

Chu thái y vội vàng nói: "Không! Lão phu tuyệt đối không nhìn lầm!”

Biểu cảm của Lâm Nguyên Hinh lại cũng nhàn nhạt, không hề có chút bi thương. Chính là nửa ngày không nói gì, qua hồi lâu mới hỏi: “Lúc này chỉ là khắc chế xuống, đến khi nào sẽ phát tác?”

“Cái này rất khó nói. Hơn nữa cho dù miễn cưỡng dùng thuốc khắc chế, tương lai sinh đứa nhỏ thì cũng sẽ có thai độc!” Chu thái y ảm đạm thở dài.

Lâm Nguyên Hinh gật gật đầu, nói: "Chuyện này nếu để lộ ra ngoài, ngươi cũng biết hậu quả?”

Chu thái y vội vàng dập đầu nói: "Dạ! Ta hiểu được ý của ngài, tuyệt đối sẽ không nói cho bất luận kẻ nào!”

Đôi mắt đẹp của Lâm Nguyên Hinh nhìn chằm chằm vào Chu thái y, ẩn ẩn mang theo ý cười: “Bất luận kẻ nào này, cũng phải bao gồm cả Thái tử và hoàng đế, ngươi hiểu chưa?”

Mồ hôi lạnh trên trán Chu thái y chảy xuống: “Dạ!”

Lâm Nguyên Hinh giọng điệu hòa hoãn: “Đúng rồi, nghe nói ngươi trị liệu cho phụ nữ mang thai bị nôn nghén rất tốt?”

Sắc mặt Chu thái y cũng giãn ra: “Dạ! Trong nhà ta có một phương thuốc tổ truyền ba đời. Nó không ảnh hưởng đến ẩm thực cùng sinh hoạt hằng ngày, không biết ý ngài là….”

Lâm Nguyên Hinh rốt cuộc cũng tươi cười: “Được! Vậy hai ngày sau ngươi cùng ta tới phủ đại công chúa, chỉ cần có hiệu quả ta nhất định sẽ thưởng hậu hĩnh!”

Nữ nhân có thái ở phủ đại công chúa? Chu thái y bỗng liên tưởng tới lời đồn kia liền lập tức hiểu được: “Dạ! Lâm trắc phi yên tâm!”

Đúng như lời Chu thái y nói, đêm đó Tiếu Diễn liền nóng rét, lại lập tức mời Chu thái y đến bắt mạch.

"Điện hạ yên tâm, chẳng qua chỉ là chút phong hàn, thế tới mặc dù hung nhưng qua mấy ngày liền có thể khỏe hẳn!” Chu thái y mỉm cười nói.

Một đêm trôi qua, Thái tử vẫn nóng lạnh như trước. Lâm trắc phi liền bẩm báo với Hoàng đế, hoàng đế nghe thế liền vội vã tự mình đến thăm. Sau đó liền để lại ba vị Thái y tốt nhất cùng Chu thái y hội chẩn. 

Bởi vì Phán đại nhân thái y viện đã cáo lão hồi hương cho nên trước mắt toàn bộ thái y viện đều dựa vào Chu thái y làm chủ, sai đâu đánh đó. 

Ba người được giữ lại này cũng không dám nhiều lời, Chu thái y nói thế nào thì họ liền trị như vậy. Trước chỉ trị cảm mạo bình thường, chỉ đơn giản hạ sốt. 

Nhưng liên tục ba ngày sốt cũng không giảm, chính là kêu khát nước, thắt lưng đau. Ba vị thái y khác vì không thấy được ban đỏ lúc đầu nên cũng không đoán ra rốt cuộc là nguyên nhân gì. 

Nhưng đến ngày thứ tư lại phát hiện trên cổ, lưng, vai Tiếu Diễn có nhiều khối ban đỏ. Lúc này mọi người mới hoảng thần nhưng Chu thái y cứ một mực chắc chắn đây là hàn độc nên mọi người cũng không dám nói gì thêm.

Ngày thứ năm Chu thái y mới được Lâm Nguyên Hinh mời đến phủ đại công chúa, chẩn trị cho Âu Dương Noãn. Hắn chẩn mạch, chi tiết nói: “Không có gì đáng ngại! Đây chỉ là phản ứng bình thường khi mang thai. Cả mẹ và đứa nhỏ đều khỏe, không cần lo lắng!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, Hồng Ngọc một bên âm thầm nghĩ, đây ít nhiều cũng nhờ Hạ Vũ Nhiên chữa trị. Vốn tiểu thư ăn cái gì cũng sẽ nôn ra, hiện tại có hắn, vấn đề khó khăn này cũng liền được giải quyết.

Âu Dươn Noãn tạ Chu thái y, sau đó nhìn nhìn nét mặt tỏa sáng của Lâm Nguyên Hinh: “Bệnh của Thái tử, sao rồi?”

Lâm Nguyên Hinh nhướng mày lên nhìn Chu thái y, hắn cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, sau đó đáp: “Hồi quận chúa, Thái tử chẳng qua là bị phong hàn mà thôi. Chỉ cần giảm sốt liền không có gì đáng ngại!”

“Oh, phải không?”

Âu Dương Noãn biết đương nhiên sẽ không dễ dàng như vậy. Nàng phất phất tay để hạ nhân phủ công chúa đều lui hết ra ngoài, chỉ để lại Lâm Nguyên Hinh cùng Chu thái y.

“Rốt cuộc là bệnh gì?”

Lâm Nguyên Hinh liền hướng Chu thái y gật gật đầu, Chu thái y nói: "Bệnh của Thái tử, vừa nhìn liền biết, là đậu mùa!”

Âu Dương Noãn biến sắc, loại đậu mùa này tuổi càng nhỏ sẽ càng dễ khỏi. Nhưng Tiếu Diễn tuổi này, lại càng nguy hiểm.

“Biểu tỷ….”

Trong ánh mắt Lâm Nguyên Hinh xẹt qua ý cười trào phúng: “Đậu mùa này có người cả đời không bị, một lần đã bị liền sẽ không bị lại nữa. Bất kỳ việc gì cũng nên nghĩ theo chiều hướng tích cực. Bị đậu mùa tất nhiên sẽ nguy hiểm đến tính mạng nhưng nếu qua được cửa ải khó khăn này liền cả đời không cần lo lắng bị lại nữa, âu cũng là chuyện tốt. Ta cũng đã bẩm báo với bệ hạ!"

Lúc trước Thịnh Nhi bị đậu mùa, Tiếu Diễn liền đem một đứa trẻ còn nhỏ nhốt vào biệt viện. Mà hiện tại chính hắn cũng bị bệnh, biểu tỷ sẽ bỏ qua cho hắn sao? 

Trong lòng Âu Dương Noãn không tự chủ được mà dâng lên dự cảm không tốt. Nàng nhìn Lâm Nguyên Hinh, không biết đối phương rốt cuộc đang có chủ ý gì. Nàng không tự chủ mà nói: “Biểu tỷ, biểu ca…”

Biểu ca sẽ không đồng ý với hành vi này của biểu tỷ.

Lâm Nguyên Hinh lại chỉ nhàn nhạt cười nói: “Về phần đại ca tự nhiên có Lão thái quân và mẫu thân ta nghĩ biện pháp. Thanh quan nan đoạn việc nhà, không phải chuyện gì đại nghĩa cũng có thể quyết định!”

Âu Dương Noãn không nói, trực giác nói với nàng lần phát bệnh này của Tiếu Diễn không hề đơn giản. Hết thảy tựa hồ như đều có quan hệ với biểu tỷ.

Lâm Nguyên Hinh nhìn vẻ mặt lo lắng của Âu Dương Noãn, lắc lắc đầu. Không tự chủ mà nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay ấm áp: “Nha đầu ngốc, chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi. Những người khác muội không cần lo lắng, dù sao hiện tại hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, càng vô tâm để ý đến muội. Muội cứ an tâm dưỡng thai là được rồi!”

Nghe xong những lời này, Âu Dương Noãn càng nghi hoặc. Những lời này của Lâm Nguyên Hinh ý như là đã sớm tính toán tốt thời gian Tiếu Diễn phát bệnh. Nhưng là, vì sao?

Nàng nghĩ nghĩ lại đột nhiên hỏi: “Biểu tỷ, Lục Lăng đâu? Gần đây Thái tử tựa hồ như không còn mang nàng xuất môn nữa!”

Bên ngoài ẩn ẩn có tin đồn, Lục Lăng đã thất sủng. Nhưng Lâm Nguyên Hinh lại mỉm cười, bên trong có tia biến hóa kỳ dị: “Nàng? Nửa tháng trước nàng đã nhiễm bệnh nên ta đã đưa đến nông thôn dưỡng bệnh!”

Lục Lăng cũng nhiễm bệnh sao?

Âu Dương Noãn thử thăm dò: “Như vậy, Thái tử cũng biết chuyện Lục Lăng nhiễm bệnh sao?”

Lâm Nguyên Hinh lắc lắc đầu: "Lục Lăng chẳng qua chỉ là một nữ tử phong trần không danh không phận, vốn không được chú ý. Ta nói nàng nhiễm phong hàn không thể thị tẩm, dần dà Thái tử liền không để ý đến nàng nữa. Đây cũng là chuyện thường tình!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu, không tiếp tục truy vấn nữa. Nàng nhìn ra được Lâm Nguyên Hinh là không muốn nhiều người biết chuyện này. 

Nàng ẩn ẩn có thể đoán được nguyên nhân, nếu bệnh của Thái tử thật sự là do có người động tay động chân thì nếu thêm một người biết thì một khi bại lộ sẽ có thêm một người bị nhận trách phạt. 

Biểu tỷ hôm nay mang Chu thái y tới đây là muốn nói với nàng Thái tử bị bệnh, hơn nữa bệnh không hề nhẹ. Như vậy Tiếu Diễn sẽ không làm gì với nàng. Cho nên biểu tỷ muốn nàng có thể yên tâm. 

Rất nhiều việc trong lòng biết được là tốt rồi, Tiếu Diễn người này sống lâu thêm một ngày thì đối với nàng sẽ không có lợi.

Nghĩ đến đây nàng như có như không đăm chiêu nhìn Lâm Nguyên Hinh: “Hạ công tử Hạ Vũ Nhiên đang ở trong phủ đại công chúa, biểu tỷ có muốn gặp một lần không?”

Lúc trước Thịnh Nhi có thể bình an sinh ra, công lớn thuộc về Hạ Vũ Nhiên. Âu Dương Noãn cho rằng Lâm Nguyên Hinh sẽ muốn gặp vị Hạ đại phu này. 

Nhưng Lâm Nguyên Hinh nghe xong, sắc mặt lại hơi đổi, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, chậm rãi nói: “Không cần!”

Lát sau Lâm Nguyên Hinh liền mang Chu thái y rời đi, thật sự không hề gặp mặt Hạ Vũ Nhiên. Âu Dương Noãn nhìn bóng lưng đối phương, tuy rằng nàng mơ hồ đoán được người biểu tỷ nói có tình cảm chính là Hạ Vũ Nhiên. Nhưng hôm nay nàng mới có thể xác định.

Hoàng cung.

“Thái tử thật sự bị đậu mùa?” Ánh mắt hoàng đế ngưng trọng.

Chu thái y dập đầu: “Dạ!”

“Vậy…sẽ thế nào?”

“Bệ hạ yên tâm, đậu mùa trước ngày thứ mười tám mỗi ngày đều nguy hiểm. Nhưng chỉ cần Thái tử tĩnh tâm dưỡng bệnh, đậu mùa được phát ra thì tốt rồi. Cũng chẳng qua chỉ là nửa tháng, bệ hạ không cần quá mức sầu lo!”

“Ngươi dự tính dùng thuốc gì?”

“Tất nhiên sẽ là lạnh nhuận chi phẩm, thêm vào thần sẽ cẩn thận dùng châm thuật!”

Mày hoàng đế nhíu chặt lại, thanh âm có chút dồn dập: “Có hoàn toàn nắm chắc sẽ chữa khỏi?”

Loại bệnh này căn bản không phải đậu mùa. Chu thái y biết đây là bệnh bất trị nhưng lại trị theo cách trị đậu mùa, như vậy sao có thể tốt lên được? Chu thái y đành phải lắc lắc đầu, không lên tiếng.

Sau khi Chu thái y lui xuống, hoàng đế đi tới đi lui trong đại điện không yên. Thạch quý phi bên cạnh trấn an: “Bệ hạ yên tâm, Thái tử nhất định có thể khỏi hẳn!”

Hoàng đế lắc lắc đầu: "Thái tử là ai? Tính tình hắn kiên cường như vậy, nếu có thể đã sớm đứng lên rồi. Nhưng hắn đã nằm trên giường đã năm ngày, điều này chứng tỏ bệnh không hề nhẹ. Trẫm sợ….vạn nhất…”

Thạch quý phi cười nói: "Bệ hạ lo lắng quá rồi. Thái tử thân thể khỏe mạnh, chút bệnh đó không là cái gì. Thần thiếp chỉ lo lắng Thái tử trường kỳ không để ý thì nghị luận bên ngoài khả năng không áp chế được!”

“Nghị luận bên ngoài?”

"Bệ hạ không biết chuyện sao?”

Thạch quý phi than nhẹ lắc đầu: “Thái tử rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, dù sao cũng muốn tìm thú vui tiêu khiển. Nếu ngẫu nhiên làm gì đó hoang đường chắc nghĩ bên ngoài có thể thông cảm, không có gì nghị luận. Sau này Thái tử khỏe lại, bệ hạ hãy hảo hảo ước thúc Thái tử, phương pháp tiêu khiển có rất nhiều, trồng hoa nuôi chim, chơi tranh viết chữ, loại nào cũng sẽ không có nghị luận gì. Nhưng hắn lại nạp nữ tử phong trần vào phủ, thật sự là làm tổn hại danh dự Thái tử điện hạ!”

Vừa nghe câu cuối cùng, sắc mặt hoàng đế liền thay đổi: “Lời này có ý gì? Cái gì mà nữ tử phong trần?”

"Bệ hạ không biết sao? Ai nha, thái tử điện hạ cũng thật là hoang đường. Lục Lăng bên cạnh hắn chính là một nữ tử phong trần a!”

Trong lòng Thạch quý phi mừng thầm, trên mặt lại trùng trùng lo lắng: “Lời đồn đãi bên ngoài rất nhiều, thần thiếp thật sự cũng nghe được không ít, có cảm giác như bị mắc xương cá vậy, rất khó chịu!”

“Thái tử rất sủng ái Lục Lăng, đến nỗi gần một năm nay không vào viện của Lâm trắc phi. Trong dân gian, phu thê hoạn nạn luôn có nhau. Nếu nói một câu không xuôi tai thì lúc trước gặp hoạn nạn, chỉ có Lâm trắc phi luôn đau đáu chờ đợi điện hạ, còn vì hắn mà sinh trưởng tử. Cho nên điện hạ đối xử với Lâm trắc phi như vậy, mặt khác lại hết sức sủng ái Lục Lăng, đương nhiên sẽ dẫn đến những lời nghị luận!”

Sắc mặt hoàng đế càng ngày càng khó coi, tức giận tích lũy đã lâu với Tiếu Diễn cũng nhất thời đến cực điểm: “Hắn thế nhưng lại vô liêm sỉ như vậy!”

Thạch quý phi chấm chấm nước mắt: “Haizzz, cũng là Lâm trắc phi thành thật. Lần trước cũng vì khuyên nhủ thái tử điện hạ mấy câu mà bị hắn giam lỏng. Ít nhiều cũng nhờ lần trước thần thiếp cùng bệ hạ đến phủ thái tử thì Lâm trắc phi mới được thả ra. Nàng thật sự cũng là mệnh khổ, không nhận được sự yêu thương của phu quân….”

Thạch quý phi nhìn thoáng qua sắc mặt của hoàng đế, khẩu khí hòa hoãn: “Cũng may Thịnh Nhi không chịu thua kém, tuổi còn nhỏ nhưng đã rất hiểu chuyện, lại văn võ song toàn….nàng coi như cũng được an ủi!”

Nhắc tới trưởng tôn, sắc mặt hoàng đế mới tốt lên rất nhiều: “Ngươi cũng đừng quá tin tưởng những lời đồn bên ngoài. Chính là ngươi nói cũng không sai, trẫm còn có Thịnh Nhi!”

Thạch quý phi thấy ánh mắt kỳ dị của hoàng đế, dường như nhớ tới việc gì đặc biệt, nhất thời im miệng, mỉm cười không nói.

Chạng vạng, Lâm Nguyên Hinh đến thăm Thái tử, hỏi Chu thái y: “Tình hình thế nào rồi?”

Rõ ràng là rất nghiêm trọng nhưng Chu thái y vẫn ở trước mặt người khác nói: “Tuy rằng hung hiểm nhưng cũng không tính là tình thế nguy hiểm. Phải qua một hai ngày nữa mới có thể kết luận!”

Lâm Nguyên Hinh ở trong phòng đầy người nói: “Ta một ngày ba lần bái phật, nghĩ rằng điện hạ phúc lớn nhất định mong ông trời phù hộ bình an, thuận thuận lợi lợi. Chờ điện hạ bình phục ta tự nhiên sẽ báo cáo với bệ hạ thưởng cho bốn vị!”

Nói xong nàng lại cảnh cáo: “Nhưng nếu các ngươi có ý nhàn hạ, hầu hạ không chu toàn ta sẽ không tha cho các ngươi!”

“Vạn vạn không dám!” Bốn vị thái y cùng đồng thanh trả lời.

“Bệ hạ hôm nay có tới thăm Thái tử không?” Lâm Nguyên Hinh hỏi.

Một bên tự nhiên có người hồi đáp: “Hôm nay không có! Hôm qua bệ hạ đã đích thân tới, nghỉ ngơi một canh giờ mới hồi cung!”

Lâm Nguyên Hinh ngưng mắt, mỉm cười hỏi: “Oh? Bệ hạ nói những gì?” 

“Bệ hạ phân phó chúng nô tài phải tận tâm hầu hạ. Nói thân thể điện hạ không khỏe, không có khẩu vị nếu muốn truyền cái gì thì báo với ngự phòng trong cung để chuẩn bị đưa tới!”

Lâm Nguyên Hinh gật gật đầu. Hôm qua hoàng đế chỉ ở chỗ Tiếu Diễn một canh giờ nhưng lại xem Thịnh Nhi học tập những hai canh giờ. Nghe Thạch quý phi nói hoàng đế còn tự mình ôm Thịnh Nhi vào lòng, hỏi hắn đạo làm vua phải làm như thế nào?

Lâm Nguyên Hinh quay đầu nhìn thoáng qua. Sau những tấm mành trùng trùng, trên mặt, cánh tay, vai Tiếu Diễn tất cả đều phát ban màu tím, thoạt nhìn thập phần đáng sợ. Trên mặt Lâm Nguyên Hinh rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười không dễ phát hiện.

Tiếu Diễn a Tiếu Diễn! Ngươi cũng biết Lục Lăng trước khi nhập phủ là cô nương phong trần. Ngươi cũng biết nàng mang theo chứng bệnh mà nhập phủ. Ngươi cũng biết chứng bệnh này hoặc là không phát tác nhưng một khi phát tác thì chính là chết. Muốn trách, chỉ có thể trách ngươi quá mức dây dưa với Noãn Nhi, để ta có thể thừa dịp ra tay.

Tiếu Diễn đột nhiên tỉnh lại, hắn nghe thấy thanh âm quen thuộc bên ngoài. Hắn đột nhiên kêu tên Lâm Nguyên Hinh, nàng vẫy tay bảo mọi người lui, sau đó nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Tiếu Diễn: “Thái tử có việc gì phân phó sao?”

Tiếu Diễn ngưng mắt nhìn Lâm Nguyên Hinh, đột nhiên nói một câu: "Ta khi nào thì mới có thể tốt lên?”

"Điện hạ muốn nghe lời nói thật sao?” Lâm Nguyên Hinh mỉm cười, vẫn dịu dàng như bình thường.

Tiếu Diễn nhíu mày, chỉ cảm thấy mê mê trầm trầm, thân thể dĩ nhiên thập phần suy yếu: “Ngươi có ý gì?”

Lâm Nguyên Hinh thở dài, nàng dùng khăn che đi tia cười lạnh bên môi: “Điện hạ không phải bị đậu mùa, ngài là đã nhiễm bệnh nan y chỉ có ở những nơi dơ bẩn như lầu xanh mới bị! Điện hạ là người thông minh, ngài nói loại bệnh này còn có khả năng khỏi hẳn sao?”

Tiếu Diễn mở to hai mắt, cả gương mặt đã sưng lên đáng sợ, nhìn không ra nét anh tuấn ban đầu: “Ta trúng kế của ngươi!”

Lâm Nguyên Hinh cười nói: “Ta nào có! Thái tử là bị mỹ nhân kế của Lục Lăng hại. Tiện tì kia rõ ràng đã bị nhiễm bệnh, lại còn dám thân cận điện hạ. Điện hạ yên tâm, ta nhất định sẽ trừng phạt nàng thích đáng!”

Tiếu Diễn bỗng chốc muốn ngồi dậy, Lâm Nguyên Hinh lui lại, nhìn hắn vô lực ngã xuống, cơ hồ thở hổn hển không kịp: “Tiện nhân! Là ngươi, tất cả đều do ngươi!”

Lâm Nguyên Hinh cười cười nói: “Đáng tiếc điện hạ biết được quá muộn. Ám vệ bên cạnh ngươi toàn bộ đã bị ta lấy lý do ngươi có bệnh cần tĩnh dưỡng để đuổi về cung!" 

"Còn về phần bệ hạ, người đã sớm thất vọng với ngươi rồi. Ta sẽ để thái y nói với mọi người, bệnh truyền nhiễm này rất lợi hại, cần phải được cách ly!" 

"Oh, đúng rồi! Không chỉ có ngươi, còn có vài vị trắc phi cùng mấy vị mỹ nhân mà hai năm nay ngươi sủng ái nữa, đều giống nhau. Ai biết các nàng có thể đột nhiên phát bệnh lúc nào?" 

"Ngay cả con của Tương trắc phi ngươi dự tính dùng để đối phó Thịnh Nhi, có lẽ vừa sinh ra cũng sẽ mang theo độc. Cho nên, hết thảy cũng không thể như Thái tử ngươi mong muốn!”

Lâm Nguyên Hinh nói những lời này là vì tức giận Tiếu Diễn. Kỳ thực sau khi Tương trắc phi mang thai, Tiếu Diễn cũng chưa qua viện nàng. Còn Lục Lăng nhập phủ chẳng qua cũng là chuyện mới nửa năm, làm sao có thể lây được lên người đứa nhỏ? 

Nhưng Tiếu Diễn vì bệnh nặng mà tức giận cơ hồ không nói nên lời, chỉ hung tợn trừng mắt với Lâm Nguyên Hinh.

Lâm Nguyên Hinh mỉm cười nhìn hắn: “Tiếu Diễn, ngươi nhất định không biết ta hận ngươi cỡ nào, ngươi mới là kẻ tiện nhân. Trên đời này có nhiều mỹ nhân như vậy, ngươi lại còn được voi đòi tiên, vẫn muốn chia rẽ Noãn Nhi và Tiếu Trọng Hoa!" 

"Rõ ràng ngươi đã có Thịnh Nhi nhưng vẫn để mặc những nữ nhân khác lợi dụng sự sủng ái của ngươi đến mưu hại hắn, còn muốn cho người khác thay thế vị trí của hắn!" 

"Ta năm đó có thể vì ngươi liều mình sinh hạ Thịnh Nhi, hôm nay cũng có thể vì Thịnh Nhi mà muốn mạng của ngươi. Ngươi cũng đừng trách ta tâm ngoan, nếu ngươi có một chút tình ý với ta thì ta tuyệt đối sẽ không ngoan độc với ngươi như vậy!" 

"Thái tử điện hạ, ngài an tâm dưỡng bệnh đi, ta đây cáo lui!”

Nói xong liền quay đầu muốn rời đi, nhưng dường như nhớ ra chuyện gì nàng lại quay đầu lại nói: “Oh, ta quên không nói với ngươi. Ngươi tưởng ngươi đã chiếm được Noãn Nhi sao? Thật nực cười! Lần đó người thị tẩm ngươi không phải Noãn Nhi mà chính là Lục Lăng!" 

"Ha ha! Sau này Lục Lăng nhập phủ mà ngươi cũng không nhận ra, ta nên nói ngươi là do quá ngu ngốc hay là quá si mê Noãn Nhi mà không nhận ra đây?”

Sau khi ra khỏi phòng, Lâm Nguyên Hinh liền phân phó: “Hai nội giám bên cạnh Thái tử đều bị bệnh truyền nhiễm, bệnh tình này rất nghiêm trọng. Chu thái y, ngươi đi báo với bệ hạ, từ hôm nay trở đi cách ly phòng này, ngoại trừ thái y không ai được tiến vào! Còn nữa….”

Nàng lại nhìn qua Chu thái y: “Bệnh của Thái tử tựa hồ như không hề nhẹ, đã không nhận ra được ai, còn cả ngày hồ ngôn loạn ngữ. Ngươi hãy kê chút thuốc an thần để hắn nghỉ ngơi nhiều hơn!”

Chu thái y ngầm hiểu liền nói: “Lão nô tuân lệnh!”

Ba ngày sau hoàng đế ban ý chỉ sắc phong Thịnh Nhi làm Hoàng trưởng tôn. Tin này vừa truyền ra liền chấn động khắp kinh đô. Trên đời này chỉ có Thái tử không còn mới có đạo lý sắc phong tôn tử. Sao Thái tử còn đang bệnh hoàng đế đã liền sắc phong?

Nhất thời những người thân tín với Thái tử đều ào ào chạy đến phủ. Đáng tiếc Thái tử bệnh nặng, lại liên tiếp có hai người hầu hạ bị nhiễm bệnh nên mọi người không dám tiến vào nội thất, chỉ dám đứng bên ngoài hỏi thái y tình hình sức khỏe của hắn. 

Nghe thái y nói thái tử mắc một bệnh có tính truyền nhiễm rất mạnh liền không ai dám mạo hiểm tính mạng xông vào.

Bệnh tình Thái tử chuyển biến nguy kịch, hoàn toàn lâm vào hôn mê, ai gọi cũng không nghe. Lúc Lâm Nguyên Hinh biết đã nhanh chóng phái người phân nhau ra thông báo. 

Hoàng thân quốc thích, trọng thần triều đình ào ào chạy tới, lúc này đều bất chấp bệnh truyền nhiễm đều đứng bên ngoài phòng ngủ, sắc mặt đều ngưng trọng. 

Đợi khi Lâm Nguyên Hinh từ trong đi ra, hướng mọi người gật gật đầu mới nhanh chóng bước vào. Lâm Nguyên Hinh nhìn bóng lưng bọn họ, chỉ cười lạnh.

Âu Dương Noãn đến cùng đại công chúa, lại thấy Yến vương sắc mặt nặng nề đứng một bên. Một câu cũng không nói, cũng không vào nhìn Thái tử mà chỉ nhìn chằm chằm bụng nàng. 

Âu Dương Noãn nhàn nhạt nhìn vị bố chồng cũ, trên mặt cũng không có biểu cảm gì đặc biệt. Yến vương thở dài một hơi, muốn nói gì nhưng lại chỉ cúi thấp đầu, bước nhanh vào phòng.

Nhìn mọi người ào ào đi vào, đại công chúa cũng muốn vào nhưng Âu Dương Noãn lại nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, thái tử điện hạ mắc bệnh truyền nhiễm, thân thể ngài còn yếu đi vào rất không ổn. Nếu ngài kiên trì, con liền cùng ngài vào!”

Đại công chúa biến sắc, nhất thời ngừng bước chân, nói: "Nha đầu ngốc, con đi theo làm gì? Ta không đi nữa, cũng không cho con đi!”

Âu Dương Noãn nhàn nhạt cười gật gật đầu, Lâm Nguyên Hinh đi tới nói: "Người đâu, mau chuẩn bị ghế cho đại công chúa và quận chúa!”

Sau đó lại nói với hai người: “Đến chỗ râm mát chờ tin tức thôi!”

Chờ tin tức, lời này ý là….

Âu Dương Noãn nhìn Lâm Nguyên Hinh, lại thấy đối phương mỉm cười nhìn mình, trong mắt tựa hồ như có thâm ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.