Theo lời Từ cô cô nói, từng câu từng chữ đều khiến mọi người mở to hai mắt, không dám tin những gì mình nghe.
Nếu vừa rồi mọi người còn cảm thấy hết thảy đều là lời nói vô căn cứ thì hiện tại, ai cũng không dám nói như vậy.
“Vì sao…..”
Tiếu Trọng Hoa phải khó khăn lắm mới tìm lại được âm thanh của mình, khuôn mặt đen tối không rõ.
Từ cô cô cúi đầu: “Nô tỳ luôn tìm cơ hội nói với Quận vương nhưng đối với nô tỳ mà nói Quận vương cũng giống như con mình. Nô tỳ không muốn tận mắt nhìn thấy Quận vương dùng ánh mắt chán ghét tràn đầy thù hận nhìn mình. Cho nên nô tỳ mang tâm lý vừa muốn nói lại muốn dấu diếm, không ngờ lại đã nhiều năm như vậy!”
Yến vương nhìn chằm chằm Từ cô cô, như muốn đâm thủng mặt bà. Khẩu khí rất lạnh lùng cứng rắn, nội tâm cũng bắt đầu dao động: “Chứng cớ đâu?”
Từ cô cô đứng lên, trong ánh mắt lại không một tia lưu luyến, bà thẳng lưng nói: “Chứng cớ? Hiện tại triệt để điều tra Thanh liên cư lại một lần, chắc chắn Vương gia sẽ thấy chứng cớ!”
Âu Dương Noãn lo lắng nhìn thoáng qua Tiếu Trọng Hoa, chung quy vẫn nói với Yến vương: “Vương gia, vẫn là nên cẩn thận điều tra lại một chút!”
Yến vương gật gật đầu, phân phó hộ vệ đi điều tra.
Đại sảnh trong khoảng thời gian này an tĩnh đến mức đáng sợ. Ánh mắt Tiếu Trọng Hoa sâu lắng như giếng cổ.
Âu Dương Noãn nhìn hắn, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100241/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.