Nghĩ đến đây Trữ mama khẽ cắn môi, gục đầu xuống hỏi: “Phu nhân xin yên tâm!”
Âu Dương Noãn cười cười, quay đầu một lần nữa nhìn vào gương đồng.
Nàng vốn luôn nghiêm trang nhưng lúc này lại sửa sang trang điểm tinh tế.
Người trong gương mặc váy tơ vàng thêu chỉ hồng. Hai bên trâm cài là lâu cách thật dài rũ xuống, lưu quang tràn đầy, càng tôn lên dáng người như liễu.
Nay đã vào cuối thu, trời có vài phần hàn khí. Hồng Ngọc mang áo choàng tới phủ lên vai.
Ngón tay Hồng Ngọc vô tình chạm vào da thịt, ấm ấm mịn mịn. Mà tay Âu Dương Noãn, vĩnh viễn đều có một phần lạnh.
Trữ mama khom người mở cửa ra. Âu Dương Noãn bước ra, xuyên qua hành lang thật dài, xa xa ẩn ẩn có tiếng vang.
Đó là tiếng chuông phía tây cửa thành, trầm trọng dội vào tai Âu Dương Noãn.
Đến nơi Trữ mama lại tự mình mở cửa. Âu Dương Noãn bước vào, ngưng mắt nhìn chung quanh.
Trong phòng song sa trướng mạn, thậm chí cả bàn đều là mới tinh, tản mát ra một tầng vầng sáng thiển hoàng.
Âu Dương Noãn không chút để ý, giống như chỉ là ngẫu nhiên vô tình đi ngang qua, một chút động dung cũng không có.
“Ta không thích nơi quá sáng, buông mành xuống đi!” Âu Dương Noãn nhíu mày, giống như có chút bất mãn.
“Dạ!”
Trữ mama nhanh chóng phân phó nô tỳ buông mành xuống. Vốn trời đang âm u vì mưa, nay chút ánh sáng cũng bị chặn lại. Nhất thời toàn bộ ánh sáng đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100184/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.