Âu Dương Noãn lạnh lùng liếc đối phương một cái liền xoay người rời đi, nhưng xung quanh đều là hắc y thị vệ.
Nàng cao giọng nói: “Thái tử điện hạ, ngài đây là có ý gì?”
Quả nhiên Tiếu Diễn từ trong phòng mở tung cửa bước ra, tươi cười nhẹ nhàng: “Sao? Muội sợ ta như vậy sao?”
“Thái tử điện hạ quá lời rồi!”
“Chẳng phải là không muốn nhìn thấy ta sao?”
“Không dám!”
Lặng im, đột nhiên Tiếu Diễn cười lạnh: “Vào đi! Nếu muội thật sự quan tâm đệ đệ của mình!”
Âu Dương Noãn ngẩn ra, nhìn tình hình trước mắt, nàng không muốn cũng buộc phải đi vào.
Về phần Âu Dương Tước, Tiếu Diễn vì sao đột nhiên lại nhắc đến hắn?
Âu Dương Noãn nhanh chóng thấp giọng phân phó Xương Bồ: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ!”
Xương Bồ gật gật đầu, hơi cảnh giác nhìn nhìn xung quanh.
Trong thư phòng là một phong cách mang hơi hướng cổ xưa, trên giá sách dựa vào vách tường tràn đầy sách cao ngất ngưởng.
Trang trí trong phòng nhìn đều rất bình thường, duy trên đỉnh huyền là một viên Minh nguyệt châu thật lớn, rạng rỡ phát sáng giống như mặt trăng đêm rằm.
Sàn nhà là đá bạch ngọc mà các gia đình phú quý trong kinh đô thường dùng. Mỗi viên đều điêu khắc thành hoa sen ngũ hành, từng đóa đều rất sinh động.
Ngay cả nhụy hoa cũng được khắc tỉ mỉ tinh tế. Từng bước đi đều giống như bước trên từng bông sen, nhìn thì tầm thường nhưng lại là vật phẩm thế gian hiếm có.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100162/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.