Âu Dương Noãn vừa muốn đứng lên, Tiếu Trọng Hoa đã bước nhanh tới đỡ lấy hai bả vai nàng, giọng điệu có chút gấp gáp: “Nàng có sao không?”
“Chàng….không phải là đã vào cung rồi sao?” Âu Dương Noãn sửng sốt, kinh ngạc hỏi.
Tiếu Trọng Hoa thấy hai mắt Âu Dương Noãn sưng đỏ, trong lòng căng thẳng: “Xe ngựa vừa vào cung liền nghe Kim Lương hồi báo. Ta liền phái người đến chỗ Bệ hạ cáo lỗi, vội vàng trở về gấp!”
Thân mình Âu Dương Noãn chấn động, Tiếu Trọng Hoa lại nói: “Chuyện xảy ra ta cũng đã biết đại khái, nàng không cần sốt ruột!”
Âu Dương Noãn nghe hắn nói như thế, bất giác ưu sắc đại hiển.
Nàng hơi hơi cúi đầu, nhíu mày lại lo lắng: “Chuyện này, là do ta sơ sẩy. Không phát hiện vật bên người Hồng Ngọc bị mất kịp thời nên mới gây ra tại họa như vậy. Ngược lại khiến chàng cùng lo lắng theo!”
Trong mắt Tiếu Trọng Hoa ẩn ẩn đau lòng, nhưng hắn lại bình tĩnh nói: “Hồng Ngọc là nha đầu đắc lực bên cạnh nàng. Nay xảy ra chuyện như vậy không chỉ liên quan đến an nguy của Hồng Ngọc mà còn ảnh hưởng đến thanh danh của nàng!"
"Nếu đúng như lời nàng nói thì Triệu Lương là hộ vệ của ta. Hắn làm ra chuyện như vậy ta cũng phải gánh trách nhiệm, sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Như vậy thì sao có thể nói là liên lụy?”
“Hiện tại người khác cũng là có chuẩn bị mà đến. Bức thiết nắm được nhược điểm, lại có quy củ của Vương phủ đè nặng. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100160/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.