Tiểu Trúc nghi hoặc đứng tại chỗ. Âu Dương Noãn cười nâng ánh mắt lên: “Những lễ vật này là không thể cự tuyệt. Nếu không nhận, phiền toái sẽ lại càng nhiều, cho nên tỷ hẳn phải nhận lấy!"
"Như vậy, cũng coi như để tâm những người bên ngoài đó an lại. Để bọn họ biết biểu tỷ cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, có thể lấy lòng, có thể luồn cúi. Trước hết coi như cho bọn họ an tâm, chuyện này đối với Trấn quốc hầu có lợi mà đối với biểu tỷ cũng vậy!”
Sinh trưởng tử đã là cái đích cho hậu viện ngắm tới, đừng để trên triều đình cũng khiến người ta nhớ. Biểu hiện tục khí một chút, bình thường một chút ngược lại sẽ an toàn hơn.
Về phần Tiếu Diễn, chuyện trong phủ Thái tử không thể gạt được hắn. Chi bằng cứ để hắn thấy, càng thể hiện biểu tỷ đơn thuần.
Tiểu Trúc gật gật đầu, sai người đem lễ vật để lại chỗ cũ, càng bắt mắt càng tốt.
Thịnh Nhi mở mắt thật to nhìn chằm chằm trống bỏi trong tay Âu Dương Noãn. Hi hi ha ha cười, lộ ra cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn.
Âu Dương Noãn đem trống bỏi đặt vào lòng bàn tay nhỏ xíu, Thịnh Nhi liền bỏ vào trong miệng.
Âu Dương Noãn hoảng sợ, nhanh chóng đoạt lấy.
Thịnh Nhi mếu máo, bộ dạng như muốn khóc. Âu Dương Noãn sờ sờ đầu của nó, cái miệng lại càng mếu máo hơn.
Lâm Nguyên Hinh cười nói: “Này nhóc con, mới nhiêu tuổi, chỉ biết tỏ vẻ đáng thương!”
Âu Dương Noãn nhìn Thịnh Nhi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100148/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.