Những thanh âm nghị luận ùn ùn này đương nhiên là Tiếu Trọng Hoa không nghe được.
Hắn bình tĩnh đi vào, khóe miệng hơi hơi giương lên độ cong khó phát hiện.
Âu Dương Tước bị hắn tu luyện hai tháng, hiện tại vừa nhìn thấy người liền sợ hãi.
Chính là hôm nay vô luận thế nào cũng tránh không được.
Được rồi, Âu Dương Tước không thể không thừa nhận, tỷ tỷ mình gả cho ai hắn cũng không cao hứng.
Trong lòng hắn, tỷ tỷ là nữ tử tốt nhất trên đời. Ngay cả Hoàng đế hắn cũng đều cảm thấy đối phương trèo cao.
Còn Minh quận vương sao? Cũng bình thường a.
Âu Dương Tước một bên nghĩ như vậy, một bên vuốt đầu đỏ mặt kêu một tiếng tỷ phu.
Những người khác nhìn thấy bộ dạng hắn liền cười vang.
Đúng lúc này, bên cạnh có người nhắc nhở: “Cậu em vợ, đừng ngớ ngẩn nữa. Nhanh đem tỷ tỷ ngươi xuất hiện đi!”
“Gấp cái gì? Giờ lành còn chưa tới đâu!” Âu Dương Tước theo bản năng phản bác.
Bên cạnh lại vang lên vô số tiếng cười.
Đào cô cô đứng trên bậc thang, cười nói: “Được rồi, được rồi! Đừng đùa nữa! Giờ lành đã đến, nên lên kiệu rồi!”
Trong phòng, Hứa phu nhân kiểm tra lại cẩn thận lần nữa: “Được rồi! Khóa cát tường, ngọc như ý….Mấy thứ này không được giảm bớt. Tất cả đều phải mang đi!”
Bà mối tiến lên thúc dục: “Giờ lành lên kiệu đã đến!”
“Hỉ khăn! Mau trùm hỉ khăn lại!” Hứa phu nhân liên thanh nói.
Hỉ khăn màu đỏ liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100134/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.