Âu Dương Noãn vừa mới bước vào liền ngửi được mùi ẩm ướt. Trong phòng có một cái nôi cùng một cái bàn, trên bàn để một chén thuốc.
Tiếu Vinh Thịnh ở trong nôi, cả người nóng ran, toàn thân nổi đầy mụn nước đang nằm trong nôi liều mạng khóc.
Khóc đến yết hầu cũng như muốn rách ra. Bên người đều là dơ bẩn, đúng là khiến người ta không đành lòng nhìn.
Bên cạnh bóng dáng cả một nha đầu cũng không thấy.
Trong lòng Âu Dương Noãn không khỏi giận dữ: “Các ngươi chăm sóc như thế nào hả?”
Thái y lộ vẻ mặt khó xử, chỉ nói: “Ta chỉ phụng mệnh tới chữa bệnh. Còn chuyện chăm sóc điện hạ thật sự là không thể chu toàn!”
Âu Dương Noãn cười lạnh nói: "Cho nên ngươi liền chỉ làm cho có lệ, có phải không?”
Đối xử với một đứa nhỏ bị bệnh như vậy, rõ ràng là muốn mạng của hắn!
Đây là trưởng tử của Hoàng trưởng tôn, nếu không phải có người âm thầm sai khiến, ai dám đối xử với hắn như vậy.
Âu Dương Noãn cố nén tức giận âm trầm nói: “Mau mang một thau nước ấm lại đây!”
Sắc mặt Lưu quản sự nhất thời thay đổi, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhanh chóng mang nước lại.
Âu Dương Noãn vén tay áo lên, muốn đích thân làm.
Lưu quản sự ‘ôi’ một tiếng, vội nói: “Quận chúa là quý nhân, sao có thể làm được? Để nô tài làm đi!”
Âu Dương Noãn chút không để ý, một mạch tự mình làm. Trên đầu Lưu quản sự không tự chủ mà toát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100123/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.