Lâm Nguyên Hinh hơi hơi ngạc nhiên, nhìn Âu Dương Noãn, trong ánh mắt nổi lên bi thương: “Lần này, không biết còn bao nhiêu dân chúng phải chịu khổ?”
Âu Dương Noãn cả kinh, lập tức hiểu, hóa ra trong lòng Lâm Nguyên Hinh đều biết tất cả.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, biểu tỷ đã không còn là thiên kim tiểu thư đơn thuần không hiểu thế sự nữa rồi.
Hoàng trưởng tôn rút củi dưới đáy nồi, thời điểm rất chuẩn xác, sẽ cho Tần vương một sự đả kích nghiêm trọng.
Chỉ là lần phản kích này, đối với dân chúng cũng đều như lần trước. Tần vương là loạn thần tặc tử, nhưng còn dân chúng bình thường thì có lỗi làm gì?
Lâm Nguyên Hinh không hề truy vấn những chuyện khác. Chỉ bảo vú nuôi ôm nhi tử đến, nàng bế một hồi lâu, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Nhưng từ từ trong đôi mắt lại hiện lên sự thê lương, nói một câu không đầu không cuối: “Đứa nhỏ này thật đáng yêu a!”
Sinh ra trong hoàng tộc, hưởng thụ vinh hoa phú quý mà người thường khó có thể có được. Nhưng cũng là những người đáng thương nhất trên đời này.
Trong lòng Âu Dương Noãn nhói lên, hít sâu một hơi liền tươi cười nói: “Biểu tỷ, bây giờ tỷ vẫn còn đang trong tháng. Lão nhân nói trong thời gian này cần phải cẩn thận. Tỷ có gì phiền lòng, sau này chúng ta sẽ giải quyết!”
“Về sau sao?”
Trong mắt Lâm Nguyên Hinh lộ ra tia lãnh duệ quang mang, không còn là bộ dáng ôn nhu ban đầu nữa: “Mấy ngày nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100114/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.