Âu Dương Noãn đổi ngân phiếu thành mấy lượng bạc cùng mấy ngân phiếu có giá trị nhỏ hơn, cẩn thận cất đi. Trừ bỏ phí dùng trên đường đi, tất cả đều được cất cẩn thận.
Suốt đường đi màn trời chiếu đất, sắc mặt Lâm Nguyên Hinh lại càng tái nhợt.
Âu Dương Noãn nhìn trong mắt gấp trong lòng. Mỗi lần đi ngang qua thôn trấn liền dùng tiền mua một con gà của thôn dân hầm canh tẩm bổ cho Lâm Nguyên Hinh.
Như vậy qua vài ngày, bọn họ đi qua một thôn trấn, đi qua một tòa miếu đổ nát. Nơi đó tụ tập không ít lưu dân, tất cả đều quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt. Mỗi lần có chiếc xe nào đi qua, bọn họ sẽ lại lao đến xin ăn.
Lâm Nguyên Hinh nhìn tình hình này, trong lòng thật sự không đành liền bảo Hồng Ngọc lấy một ít lương khô phân phát cho bọn họ.
Hồng Ngọc vừa mới với tay lấy hành lý lại bị một bàn tay vươn đến đè lại: “Không được!”
Lâm Nguyên Hinh kinh ngạc nhìn Âu Dương Noãn: “Sao vậy Noãn Nhi?”
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua bên ngoài, thấp giọng nói: “Tước Nhi, mau rời khỏi đây!”
Âu Dương Tước tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng lập tức vung roi, vó ngựa nhanh chóng vọt lên phía trước, xuyên qua căn miếu đổ nát, bỏ lại những ánh mắt đói cơ hồ đỏ máu ở phía sau.
“Noãn Nhi, chỉ là một ít lương khô thôi mà!” Trong ánh mắt Lâm Nguyên Hinh đều là vẻ không đành lòng.
“Vấn đề không phải là lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100099/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.