Hạ Lan Đồ đi lên, vỗ vỗ vai Âu Dương Tước, ôn hòa nói: “Âu Dương thiếu gia, đừng nóng vội. Âu Dương tiểu thư nhất định sẽ không sao!”
Âu Dương Tước ngẩng đầu nhìn hắn, sau một lúc lâu mới chậm rãi gật gật đầu.
Hạ Lan Đồ rất giỏi việc khuyên bảo người khác. Hắn đến một lát liền khuyên được Lâm Nguyên Hinh trở về nghỉ ngơi.
Hắn chậm rãi nói với Âu Dương Noãn: “Âu Dương tiểu thư, ta tin tiểu thư có thể nghe được lời ta nói. Ta biết tiểu thư rất mệt, nhưng những người thân của tiểu thư đều đang cần tiểu thư. Tiểu thư không thể cứ ích kỷ như vậy, muốn cứ như vậy buông bỏ tất cả. Nếu chưa lâm vào tuyệt cảnh tiểu thư đã nghĩ buông tay, vậy sao bọn họ có thể kiên trì đi tiếp?”
Âu Dương Tước bên cạnh ngẩn ngơ một lát, hắn cúi đầu, đem mặt vùi vào hai lòng bàn tay. Trong lòng nặng như đeo đá, khiến hắn không thở nổi.
Âu Dương Noãn sốt cao, tuy ý thức mơ hồ nhưng vẫn nghe rõ ràng lời Hạ Lan Đồ nói. Nàng dùng sức siết chặt tay, buộc mình phải thanh tỉnh.
Hạ Lan Đồ nói đúng, Tước Nhi cùng biểu tỷ đều cần nàng, nàng không thể ngã xuống lúc này….
Có lẽ thuốc đại phu kê đã có tác dụng, cũng có lẽ ý chí đã chiến thắng thân thể suy yếu. Âu Dương Noãn rốt cuộc cũng tốt lên khiến mấy người Lâm Nguyên Hinh mới có thể thở ra.
Do trận ốm này, bọn họ ước chừng bị trì hoãn ở thị trấn nhỏ này ba ngày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100095/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.