Chân Âu Dương Noãn vừa chạm xuống đất liền truyền đến một trận đau nhức. Nàng cố nén mới không lộ ra vẻ mặt thống khổ. Khập khiễng đi từng bước một ra ngoài, cố làm dáng vẻ tự nhiên ngồi xuống, nhìn về phía Tiếu Thiên Diệp đang tùy ý tựa vào tháp mỹ nhân: “Để ngài đợi lâu rồi!”
Tiếu Thiên Diệp nhìn Âu Dương Noãn, mỉm cười nói: “Nàng không cần phải trang điểm lại. Ở trước mặt ta cứ tùy ý một chút là tốt rồi!”
Âu Dương Noãn sửng sốt, lập tức nở nụ cười: "Cấp bậc lễ nghĩa không thể không có!”
Tiếu Thiên Diệp nhíu mày: "Ta nửa đêm trèo tường vào, cũng không tính là khách nhân chân chính gì. Cho nên nàng cũng đừng miễn cưỡng bản thân, cứ làm sao thoải mái là được rồi. Rõ ràng là chân rất đau, chịu đựng như vậy không khó chịu sao?”
Âu Dương Noãn nhẹ nhàng than thở: “Nếu không phải Thế tử đột nhiên tới, ta cần gì phải mệt mỏi bản thân!”
Tiếu Thiên Diệp bật cười: “Nói như thế, tất cả đều là lỗi của ta? Sao nàng không nói là do mình băn khoăn quá nhiều chuyện, cái gì cũng đều không buông bỏ được?”
Hắn nhìn Âu Dương Noãn, trong lòng có một loại đưa tình ôn nhu lặng lẽ rất nhỏ mà chính hắn cũng không phát hiện ra: “Nhưng nếu nàng thật sự là người lo lắng đủ đường thì lúc trước chỉ sợ đã giết chết ta. Nghiêm túc mà nói thì ta còn phải cảm ơn nàng lúc trước đã cứu ta một mạng. Cũng không để mặc kệ ta chết!”
Âu Dương Noãn nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100068/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.