Đạo thánh chỉ đột ngột này khiến cho tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Tiền Hương Ngọc vốn vẫn yên lặng ngồi ẩm trà từ khi nhìn thấy Minh quận vương sắc mặt liền thay đổi. Nàng ta liếc mắt nhìn Âu Dương Noãn, ngũ quan ngược sáng cất dấu sự âm trầm không nói nên lời.
Tất cả mọi người cười chúc mừng Đại công chúa cùng Âu Dương Noãn, biểu tình thập phần chân thành. Chỉ là cảm xúc trong mắt lại khác nhau.
Âu Dương Noãn bất quá chỉ là nữ nhi của một Lại bộ Thị Lang, trong nháy mắt lại thành hòn ngọc quý trên tay Đại công chúa, Thánh thượng còn ban riêng phong hào Vĩnh An quận chúa, thân phận liền lập tức không giống như trước.
“Bệ hạ sắc phong quận chúa, Âu Dương tiểu thư, thật sự là vận khí tốt hiếm thấy a!”
Tiền Hương Ngọc lạnh mắt nhìn Âu Dương Noãn. Nàng ta tiến lên trước mặt nàng, giống như là đang cùng nàng hàn huyên: “Oh, đúng rồi! Âu Dương tiểu thư, không biết tiếp theo ngươi tính làm gì?”
Nàng ta chớp mắt mấy cái, trong lời nói ít nhiều mang ý tứ giễu cợt khiến người khác không thể bỏ qua: “Có phải tiếp theo muốn gả vào hoàng thất hay không?”
Trường hợp như vậy, bị người khác đố kỵ là điều không thể tránh khỏi. Âu Dương Noãn hít sâu một hơi, cười duyên dáng nhìn vị thiên kim phủ đại học sĩ trước mặt này: “Tiền tiểu thư, ta chưa bao giờ có ý niệm như vậy trong đầu. Chỉ sợ người có ý nghĩ như vậy là ngươi mới đúng!”
"Ngươi….!”
Tiền Hương Ngọc không tin Âu Dương Noãn thế nhưng lại phản bác. Miệng nàng ta giật giật, tựa hồ còn muốn nói tiếp thì thật không ngờ lúc này có thêm một người tiến vào khoang thuyền, tươi cười đầy mặt cất cao giọng nói: “Hoàng tỷ, biết người lại có thêm một nữ nhi, ta đặc biệt đến chúc mừng!”
Mọi người đều khiêm tốn lễ độ quỳ xuống, cùng đồng thanh: “Thỉnh an Thái tử điện hạ!”
Âu Dương Noãn cũng quỳ gối, nhưng lặng lẽ giương mắt lên nhìn. Chỉ thấy vị này năm đó từng thiêu đốt bao nhiêu trái tim nữ nhân, nam tử thôn mỹ nay đã lớn tuổi nhưng khuôn mặt cùng ngũ quan vẫn giữ lại sự anh tuấn khi thanh niên. Thân thể cũng còn rất khỏe mạnh hào sảng, béo gầy vừa phải, mạnh mẽ hữu lực.
Lúc này hắn một thân thường phục, ngoại trừ một khối ngọc bên hông thì không còn phụ tùng quý giá nào khác. Mặt khác lại khiến người ta cảm thấy ung dung nhàn nhã.
"Đứng lên đi!” Thái tử phất phất tay, ánh mắt dừng trên người Tiếu Trọng Hoa, cười nói: “Phụ vương ngươi quán hội nhàn hạ, ta mời như vậy hắn cũng không đến. Lần khác ta phải đặc biệt tự mình đi mời Lão lục!”
“Phụ vương nói nhất định sẽ đến nhưng sáng sớm lại bị Bệ hạ triệu tiến cung!” Tiếu Trọng Hoa cười giải thích.
Thái tử gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía nhóm nữ hài tử trong khoang thuyền. Sau đó lại hỏi: “Người nào là nữ nhi của Hoàng tỷ?”
Lâm Nguyên Hinh liền đẩy Âu dương Noãn, nàng hơi hơi sửng sốt sau đó lập tức tươi cười, trong suốt hướng Thái tử thỉnh an. Tay áo của nàng rũ xuống, làn da như ngọc trắng noãn lại càng tăng thêm ba phần thanh lệ.
Thái tử nhìn gương mặt tinh tế bạch khiết, cằm đầy, mắt hạnh thật to, mi cong dài thì nhịn không được mà hỏi một câu: “Ngươi là nữ nhi nhà ai?”
Âu Dương Noãn lẳng lặng trả lời: "Gia phụ là Lại bộ Thị Lang Âu Dương Trì!”
Thái tử hỏi như vậy chỉ sợ đạo thánh chỉ này của Hoàng thượng ngay cả hắn cũng không biết. Nếu không nhất định đã sớm phái người điều tra trên dưới Âu Dương gia đến nhất thanh nhị sở, sao có thể giáp mặt mới hỏi.
Thái tử nghe vậy thì có chút biến sắc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại: “Hóa ra là hắn!”
Thái tử nhìn qua Đại công chúa, đối phương lại chỉ mỉm cười, nhìn không ra chút khác thường. Tâm tình hắn cũng lập tức trở nên phức tạp.
Hắn lại hỏi Âu Dương Noãn: “Trước đây sao chưa từng nhìn thấy ngươi?”
Trong lòng Âu Dương Noãn thầm nói, ‘phủ Thái tử lớn như vậy, ngay cả mình có thường xuyên đến, thì cũng là nữ quyến. Sao có thể tùy tiện được nhìn thấy Thái tử?’
Chỉ những lời này lại không thể nói với Thái tử nên nàng mỉm cười nói: “Điện hạ sự vụ bận rộn, cho nên mới chưa thấy qua!”
Tiếu Trọng Hoa nở nụ cười, lúc Âu Dương Noãn nói chuyện hắn luôn quan sát nàng. Những lúc nàng nói dối ánh mắt đều sẽ chớp một cái, có thể thấy được đều không phải xuất phát từ chân tâm.
Thái tử xác thực là chưa từng gặp qua Âu Dương Noãn, nếu đã gặp qua khẳng định sẽ không thể không nhớ được. Cũng may nàng chỉ nói Thái tử công vụ bận rộn chứ không phải là đã gặp mà không nhớ kỹ, nếu nàng trả lời như vậy liền đã thật sự nói dối.
Chuyện Hoàng đế sắc phong Âu Dương Noãn làm quận chúa cũng do Tiếu Trọng Hoa ở phía sau thúc đẩy. Hắn ban đầu cũng lo lắng nghĩ sẽ giải quyết triệt để nhược điểm kia của Âu Dương Trì.
Nhưng thật sự không muốn xuống tay, huyết tinh như vậy rất không tốt để che dấu, giải quyết hòa bình không phải tố hơn sao? Chỉ cần biến Âu Dương Noãn thành nữ nhi của Đại công chúa thì cho dù Lại bộ Thị Lang rơi đài nàng cũng còn một mẫu thân là công chúa. Đến lúc đó muốn che chở cho Âu Dương Tước cũng không phải việc khó.
Tiếu Trọng Hoa ngồi bên cạnh chậm rãi uống trà, không hề phóng tầm mắt nhìn Âu Dương Noãn. Chỉ là vẫn chú ý đến động tĩnh bên kia như trước.
Lúc này tất cả mọi người đã ngồi xuống, Thái tử phi nhường chính vị lại cho Thái tử. Âu Dương Noãn đứng ở một bên cùng bọn họ nói chuyện. Những người khác mặt mang tươi cười, tâm mang ý xấu đứng nghe.
Lại nói Hoàng thất mới là chủ tử, những người khác dù xuất thân cao quý tới đâu cũng chỉ là tôi tớ. Mọi người nhìn Âu Dương Noãn thân phận tương đương nay phút chốc liền biến thành thành viên hoàng thất, trong lòng hâm mộ, ghen tị, hận khẳng định là không thiếu. Chỉ là ai dám biểu hiện ra ngoài dù chỉ một chút thì chính là chán sống rồi.
Thái tử thật sự nghiêm túc nghe Âu Dương Noãn nói chuyện, cũng hỏi không ít vấn đề. Mấy vấn đề này cũng là năm đó hắn từng hỏi qua Lâm Uyển Thanh, nay lại bất tri bất giác đem ra hỏi Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn từ tốn trả lời. Thái tử vừa nghe liền có chút giật mình. Hắn vốn nghĩ rằng nha đầu kia là nữ nhi của Uyển Thanh, dung mạo lại tương tự như vậy thì tính tình chắc cũng giống nhau.
Nhưng không nghĩ rằng nha đầu này cùng Uyển Thanh thanh cao không giống nhau. Năm đó hắn có hứng hỏi nhiều thêm vài câu, Uyển Thanh liền mặt lạnh không thèm nhìn. Nay nha đầu kia nói chuyện rất có kiến giải, tính tình lại thập phần ôn hòa. Quả thực cùng Lâm Uyển Thanh khác nhau một trời một vực.
Kỳ thật điều này cũng không khó lý giải. Lâm Uyển Thanh là hòn ngọc quý trên tay phu thê Lão Hầu gia, ngày thường lại mỹ mạo có tài, tất nhiên không cần phải cẩn thận khắp nơi.
Nhưng Âu Dương Noãn lại sống trong đàn sói, nếu chỉ một khắc không cẩn thận thôi liền bị ăn không còn xương cốt, làm sao còn mạng để thanh cao?
Hoàng trưởng tôn cũng không biết chuyện năm đó, hắn chỉ nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn. Thầm nghĩ nha đầu này thật sự là người trong ngoài không đồng nhất. Lúc cự tuyệt hắn rất chính nghĩa, đảo mắt lại cười nói yến yến giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Xem ra nàng thật sự không để lời hắn nói trong lòng.
Thấy một màn như vậy, khóe môi Tiếu Trọng Hoa gợi lên chút tươi cười, mày hơi hơi nhíu lại. Nha đầu kia thật sự rất được, xem Hoàng trưởng tôn như là không khí.
Tiếp theo hắn cười đến là khoái trá, trên mặt nha đầu kia đã bắt đầu rịn mồ hôi. Nơi này nhiều người nhìn chằm chằm nàng như vậy, nàng thật sự đứng không nổi nữa. Đây cũng là tất nhiên. Hàm ý trong ánh mắt của những người này rất phức tạp, nàng là chống không được.
Thái tử phi hiển nhiên cũng phát hiện Thái tử đối với Âu Dương Noãn ôn hòa dị thường. Bất quá bà cũng không hiểu được nguyên căn sâu trong đó, bởi vì Âu Dương Noãn xác thực khiến người ta yêu thích. Thái tử phi liền mở miệng thay nàng giải vây: “Điện hạ, ngài đừng khiến đứa nhỏ này sợ hãi nữa. Mau mau thả người a! Không thấy Hoàng tỷ đang trừng mắt nhìn ngài sao?”
Đại công chúa mỉm cười nói: "Về sau đều là người một nhà, làm gì phải sốt ruột như vậy? Về sau lại có cơ hội nói chuyện!”
Mọi người nghe vậy lại sửng sốt, thầm nghĩ đúng là như thế a, chỉ cần hoàng gia chân chính thừa nhận vị quận chúa này thì Âu Dương Noãn liền không bao giờ còn là thiên kim quan gia bình thường nữa.
Một thiên kim mỹ mạo đa tài danh môn cùng một quận chúa được hoàng thất coi trọng hoàn toàn có ý nghĩa khác nhau. Nhất thời ánh mắt mọi người đều tập trung vào Âu Dương Noãn, hơn nữa còn thêm vài phần suy tính cùng đánh giá.
Tiền Hương Ngọc tràn đầy ghen tị nhìn Âu Dương Noãn bị mọi người vây quanh, thấp giọng nói: “Có gì tốt mà đắc ý chứ? Chẳng qua chỉ là nghĩa nữ mà thôi!”
Từ Minh Hy đang đứng rất gần, nghe được lời này thì không khỏi phe phẩy cây quạt trên tay, lặng lẽ cười nói: “Nghĩa nữ cũng chia làm nhiều loại. Như trường hợp này là do Bệ hạ sắc phong, sẽ chân chính là quận chúa hoàng thất. Thân phận tương xứng với Dung quận chúa. Mà không, có lẽ còn hơn một chút!”
Thái tử nhìn thấy không ít ánh mắt quỷ dị của mọi người phía sau, không khỏi mỉm cười nói: “Yến hội hôm nay thực náo nhiệt. Ta không đến còn không biết, các tiểu thư xinh đẹp khắp kinh đô này đều được mời đến!”
Lời này nói ra, giống như bây giờ mới phát hiện một nhóm tiểu cô nương như hoa như ngọc đang đứng đây.
Thái Tử Phi nở nụ cười: "Đúng vậy, tiểu thư các nhà đều ở đây. Thật sự là cảnh đẹp ý vui, thần thiếp nhìn các nàng liền thấy cao hứng, trong lòng cũng rất thoải mái!”
Thái tử biết ở trước mặt mọi người quá chú ý đến Âu Dương Noãn kỳ thật không phải chuyện tốt, hơn nữa bây giờ nàng còn ở nơi đầu gió. Cho nên hắn vẫy vẫy tay để Âu Dương Noãn lui xuống, bắt đầu hỏi các tiểu cô nương khác một hai câu.
Đến Tiêu Minh Hi hắn liền hỏi nhiều hơn vài câu, giọng điệu cũng càng thêm ôn hòa: “Ngươi là người nhà Nam an công phủ? Thân thể tổ phụ ngươi gần đây thế nào?”
Từ Minh Hi cười nói: “Tạ điện hạ quan tâm! Thân mình tổ phụ vẫn còn cường tráng!”
“Còn các ca ca của ngươi thì sao? Bá phụ ngươi đến Minh Châu nhậm chức có hay gửi thư về không?”
Từ Minh Hi cười trả lời từng câu hỏi. Chúng tiểu thư Thái tử đều hỏi như nhau, duy chỉ có nàng ta là hỏi nhiều hơn mấy câu, cái này cũng đủ khiến người khác chú ý rồi.
Chu Chỉ Quân nhìn Từ Minh Hi không dấu nổi vẻ tươi cười thì trong lòng cười lạnh. Từ gia là nhà mẹ đẻ Từ quý phi, cho nên cùng Thái tử thập phần không vừa mắt. Chú ý như vậy dường như là Thái tử cố ý.
Đúng lúc này, nha hoàn bẩm báo thuyền đã cập bờ, mời mọi người dời bước lên bờ. Mọi người đều đứng dậy, vây quanh bọn người Thái tử cùng rời đi.
Lâm Nguyên Hinh thừa dịp người khác không chú ý, lặng lẽ nói với Âu Dương Noãn: “Noãn Nhi, lúc nãy thật hãnh diện!”
Âu Dương Noãn cười nói: "Biểu tỷ, nào có chuyện dễ dàng như vậy. Ta chỉ là nghĩa nữ của đại công chúa mà thôi!”
Lâm Nguyên Hinh sẳng giọng: "Nha đầu này, muội là thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu? Thành nghĩa nữ của công chúa, tiền đồ tương lai đã khác trước. Tiểu thư nhà bình thường nghĩ cũng không cần nghĩ!”
Âu Dương Noãn thở dài, nói: “Đạo lý này làm sao ta không rõ! Bất quá là có lợi cũng có hại thôi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]