Sau khi Âu Dương Khả rời đi, Phương mama lạnh lùng nhìn bóng dáng nàng ta rồi quay đầu nói với Âu Dương Noãn: “Đại tiểu thư, theo lão nô thấy Nhị tiểu thư lần này nhất định có mục đích. Ngài trăm ngàn lần phải cẩn thận!”
Âu Dương Noãn cười nhẹ: “Là thật tâm ăn năn hay vẫn là cố lộng huyền hư, chỉ cần thử một lần thì liền rõ!”
Đôi mắt Phương mama sáng ngời, liền thấy Âu Dương Noãn vẫy vẫy tay với Xương Bồ rồi nói nhỏ mấy câu. Xương Bồ gật gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Kiều Hạnh liền ngăn cản Âu Dương Khả đang trên đường đến Thọ an đường.
Hôm nay Âu Dương Khả mặc y phục vàng nhạt thêu hoa mai, trên mái tóc đen nhánh là một thúc phát bạch ngọc. Toàn thân toát lên vẻ thuần khiết trong sáng, cùng với nữ tử diễm lệ ngày xưa hoàn toàn là hai người.
Kiều Hạnh cười đến hiền lành: “Nhị tiểu thư sao lại ăn mặc đạm mạc như vậy, ta đứng xa xa nhìn còn không nhận ra ngài a?”
Âu Dương Khả nhìn thoáng qua Nhuế mama bên cạnh, vội vàng cười nói: “Di nương không cần lấy ta ra đùa. Nay ta còn đang tự ngẫm, vô duyên vô cớ ăn mặc diễm lệ, làm sao còn có bộ dáng tự ngẫm lỗi lầm?”
Vương Kiều Hạnh cười cười: “Nhị tiểu thư thật sự là khiêm tốn! Ngài vốn danh chính ngôn thuận là thiên kim tiểu thư quý tộc, làm sao có thể mộc mạc như vậy? Chẳng phải sẽ khiến người ngoài chê cười sao?”
“Ta nói những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100051/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.