Ngọc phi sợ hãi: “Nô tỳ vốn cũng không tin, chỉ là đệ đệ ngu dốt kia của nô tỳ thế nhưng lại mang ra một đôi giày thêu….nói là…nói là vật tín ước, khiến nô tỳ không thể không tin!”
“Ngọc phi!” Hoàng đế nghe vậy cũng không ngẩng đầu nhìn đối phương, chỉ thở dài rồi im lặng thật lâu. Rốt cục mới nhẹ giọng nói: “Trẫm đã nói với nàng, trẫm còn sống ngày nào thì Tào gia sẽ an ổn ngày đó. Cho dù sau khi trẫm trăm tuổi cũng sẽ an bài thỏa đáng cho nàng. Nàng không cần phải nóng vội như vậy!”
Hiển nhiên Hoàng đế cũng không tin lý do này, rất nhanh liền hoài nghi đến lợi ích thực sự trong đó. Ngọc phi ngẩn ra, trong lòng nóng lên, nhất thời liền cảm thấy ủy khuất nhưng cũng không thể nào nhận. Bởi vì người như nàng sao lại không có tâm tư này được? Chỉ là trước mặt Hoàng đế đây là điều không thể thừa nhận!
“Bệ hạ hiểu lầm rồi! Nô tỳ đều không phải vì Tào gia, chẳng qua thấy đệ đệ một lòng say mê nên mới lưu tâm thôi!” Nước mắt của Ngọc phi chậm rãi chảy xuống, chảy qua gò má xinh đẹp, vẻ mặt áy náy cùng kinh hoảng.
“Nô tỳ cũng tự mình hiểu, Tào gia địa vị thấp kém. Lâm tiểu thư xuất thân nhà công hầu, tuy không phải nữ nhi của Trấn quốc hầu nhưng cũng là cao không thể với. Trong lòng nô tỳ vẫn luôn lo sợ, không dám thỉnh cầu với bệ hạ. Nhưng đệ đệ lại khẩn thiết cầu xin, nô tỳ thực sự thương cho một tấm si tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100019/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.