Ánh mắt Âu Dương Noãn vẫn dừng trên người phó dịch áo xanh kia. Bỗng dưng một bàn tay nho nhỏ bắt lấy làn váy nàng. Âu Dương Noãn cúi đầu nhìn liền thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn như quả táo xuất hiện trước mắt nàng. Đôi mắt to tròn đen láy, cái miệng nhỏ nhắn cong cong, đang cười đến thực vui vẻ: “Tỷ tỷ!”
Lâm Nguyên Tuyết kêu lên, một bên chân nhanh nhẹn bước lên lan can, đứng trước mặt Âu Dương Noãn: “Tỷ tỷ!” Nhóc con vươn tay ôm lấy cổ Âu Dương Noãn, dụi dụi vào đầu vai nàng.
“Cẩn thận, ngã xuống bây giờ!” Âu Dương Noãn vội vàng nắm lấy tay tiểu nha đầu, không nghĩ liền tác động vào vết thương, hơi hơi cau mày.
Hồng Ngọc vội vội vàng vàng ôm lấy Lâm Nguyên Tuyết, sợ nó ngã. Nhưng Lâm Nguyên Tuyết lại tựa hồ như không muốn, xoay tới xoay lui không chịu xuống.
Nhưng vào lúc này, Âu Dương Noãn cảm giác được có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình. Nàng ngẩng đầu liền thấy người nọ.
Hắn đứng ở đằng kia, mặc áo xanh phó dịch hạ đẳng, khuôn mặt chỉ có một nửa lộ ra dưới ánh mặt trời, bên trái có một vết sẹo như con rết thật dài, nhìn rất dữ tợn đáng sợ, lại kỳ dị khiến người ta không chuyển được tầm mắt.
Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua, giống như không hề lưu tâm, nàng chỉ cúi đầu nhìn Lâm Nguyên Tuyết nói: “Muội còn không nghe lời, đừng trách tỷ tỷ mặc kệ muội nha!”
Nghe thấy âm thanh này, Lâm Nguyên Tuyết ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Âu Dương Noãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100009/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.