Âu Dương Khả sửng sốt rồi lập tức lấy lại phản ứng, cùng Vương mama vào phòng. Chốc lát sauliền ôm ra một bức họa đang cuộn tròn đi ra. Lâm thị lấy tấm lụa bọcngoài ra, mở dây từ từ thả bức tranh ra.
“Cái này…không phải làbút tích của Chu Minh tiên sinh, họa thánh tiền triều ‘Suối lâm đồ’sao?” Tương thị kinh hô rồi đứng dậy bước lên xem.
Bên trên tờgiấy kia vẽ rất nhiều chùa miếu phảng phất trong sương mù, hình ảnh nhưẩn như hiện, hư thực giao nhau, thật phần linh động. Bốn phía chùa miếuđều được nước vây quanh. Trong dòng nước phiêu đãng có thuyền qua lại,thân thuyền nghiêng nghiêng giống như đang nhanh chóng lướt tới, rất cócảm giác chân thực. Từ đoản kiều trải qua trúc kính, đi qua vào sơn môndường như có thể thấy được chùa miếu bên phải có bốn hành lang gấp khúc, càng lúc càng xa, càng lúc càng sâu. Suối nước từ chỗ sâu trào ra, vôsố bọt nước như châu ngọc bắn ra làm người xem có thể nghe thấy thanh âm ‘rào rào’ bên tai.
Tương thị gật gật đầu tán thưởng: “Chu Minhtiên sinh vẽ đúng là tinh diệu. Là bức họa khó cầu. Nay trong thiên hạcũng chỉ có mười bức, đại đa số đều ở trong cung, một số rất ít lưu lạctrong nhân gian. Cũng không ngờ muội thế nhưng lại có một bức!”
Mọi người nghe vậy đều gật gật đầu, ánh mắt hâm mộ liền hướng tới Lâm thị.
Âu Dương Noãn cong khóe môi, bức họa này ban đầu là vật trân quý của Ngoại tổ phụ, không biết làm sao lại lạc vào tay Lâm thị. Hơn mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2100001/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.