Trần Lan Hinh lúc này mới gục xuống chân bà, nước mắt như mưa đem chuyện tối hôm qua nói lại một lần. Trần lão thái quân vừa nghe nhất thời giận dữ: “Đây là chuyện gì hả? Rõ như ban ngày cũng dám tập kích xe ngựa quý nhân. Còn có vương pháp hay không?”
Bà hạ thân mình vỗ nhẹ lưng cháu gái, liên tục trấn an: “Đừng sợ, đừng sợ! Để ta nói với phụ thân ngươi, chúng ta nhất định phải điều tra rõ việc này. Lấy lại công đạo thay ngươi!”
Trần Lan Hinh vốn đêm qua đã qua bái kiến nhưng lúc ấy Trần lão thái quân đã nghỉ ngơi. Nàng ta gấp đến độ cả đêm không ngủ được. Vừa muốn lên tiếng lại nghe thấy bên ngoài có người xông vào, nhìn lại hóa ra là huynh trưởng Trần Cảnh Duệ. Hắn một thân hoa phục, thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy. Đôi mắt như chim ưng toát ra ánh sáng, nhưng hắn vốn vẫn luôn trầm ổn lúc này trên mặt lại không dấu được vẻ lo lắng.
“Đang êm đẹp sao cả hai đứa đều lỗ mãng như vậy hả?” Trần lão thái quân nhíu mày nói.
“Tổ mẫu hỏi muội ấy đi!” Trần Cảnh Duệ hừ lạnh một tiếng, đem đai lưng ném bên cạnh Trần Lan Hinh, “Lan Hinh, muội tự nhìn đi! Đây là cái gì hả?”
Trần Lan Hinh nhìn kỹ, sắc mặt nhất thời trắng như tờ giấy, hoảng sợ vạn phần. Qua lát sau, nàng ta mới run giọng nhìn Trần lão thái quân nói: “Lão thái quân, cầu người cứu cháu gái a!”
“Đến tột cùng là đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cao-mon-dich-nu/2099975/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.